Sau khi nháo một trận như vậy, bây giờ cũng đã gần 11 giờ khuya, Lộ Chỉ bây giờ mà về nhà là chắc chắn bị bố đánh cho gãy chân.
Nơi ở của Tần Tư Hoán là chung cư, lần trước dẫn Lộ Chỉ đến, bất quá lần đó hai người tan rã không vui.
Lộ Chỉ lần này không nháo nữa, mà lẳng lặng đi theo Tần Tư Hoán vào nhà, nhìn hắn mở mật mã, tay để chỗ khóa vân tay trong chóc lát, Tần Tư Hoán quay đầu lại, ôn nhu nhìn Lộ Chỉ: “Lại đây.”
Lộ Chỉ đi lên vài bước, đến bren người hắn dừng lại, giống như một thiếu nữ thẹn thùng, xấu hổ không nhìn mặt hắn.
Tần Tư Hoán cầm tay, đem ngón trỏ tay phải ấn ở trên màn hình, ghi nhớ vân tai cậu vào khóa cửa, nghiêng đầu cười với Lộ Chỉ: “Về sau cháu có thể đến chỗ của chú.”
Bàn tay hắn rất nóng, Lộ Chỉ hơi co tay lại, mạnh dạng trả lời: “Ồ.”
Tần Tư Hoán buông tay cậu, đi vào chung cư, mở đèn, ở trước cửa đổi giày, lúc sao khom lưng lấy đôi dép lê cho Lộ Chỉ: “Thay đi.”
“Ân.”
Lộ Chỉ hiếm khi thẹn thùng cuối đầu, nửa ngồi xổm xuống, cởi bỏ dây giày, thay dép lê.
Dép vừa chân, lại mềm mại, mang vào rất thoải mái.
Cậu cuộn tròn ngón chân, duy trì động tác nửa ngồi xổm, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Tư Hoán.
Hắn đứng ở trước tủ lạnh, tay kéo ra cửa, một cái tay khác cởi ra nút áo sơ mi, tùy ý nhìn vào tủ lạnh, “Có đói bụng không? Chú nấu cơm cho cháu ăn?”
Trong phòng khách mở đèn thủy tinh màu trắng, gặch men sứ trên đất không có một hạt buội, trên sôfa màu xám cũng không có một nếp nhăn.
“Tôi buổi tối cũng chưa ăn, mấy đứa toàn kêu rượu, một chút đồ ăn cũng chưa kêu.” Lộ Chỉ đứng lên, đứng ở hành lang, tay sờ sờ túi quần, không thấy điện thoại đâu, cuối đầu lục trong bị cũng không thấy.
Cậu ngẩn đầu, mắt có chút mờ mịt nhìn về phía Tần Tư Hoán: “Chú, điện thoại cháu bị mất rồi.”
Tần Tư Hoán đang laay cà chua từ trong tủ lạnh, nghe vậy hơi dừng tay, quay đầu, trên dưới nhìn cậu: “Cháu ngày thường hay để điện thoại chổ nào?”
Lộ Chỉ lười, nước toàn đến chỗ thi mới nhận, cặp cũng lười mang, trên người cậu thật sự không có chỗ nào để điện thoại.
Tần Tư Hoán lúc trước gọi cho cậu cũng không được, cũng tưởng là cậu không có mang điện thoại.
Lộ Chỉ gãi gãi lông mày, đi vào phòng khách vài bước, không biết nghĩ đến cái gì, đánh lên đầu mình một cái: “Ôi, cháu quên.”
“Quên cái gì?” Tần Tư Hoán buồn cười, cầm hai cái trứng cùng hai quả cà chua đến bên người cậu, rũ xuống mắt.
“Cháu đem điện thoại cho Tống Du, nhờ nó giữ giùm.”
“Tiểu ngu ngốc, cái này cũbg quên?”
Tần Tư Hoán cười một tiếng, đi đến tủ chén, lấy ra hai cái, đem trứng gà để một bên, bắt đầu cắt cà chua, đầu cũng không quay hỏi Lộ Chỉ: “Muốn ăn trứng chín hay còn sống?”
Lộ Chỉ liếm môi dưới, chạy đến cửa phòng bếp, “Chú, chú làm món gì?”
Cánh tay màu tiểu mạch vững vàng cầm dao, đem cà chua cắt hạt lựu, khóe môi cong lên, hỏi: “Cháu muốn ăn món gì?”
“Cháu muốn ăn lẩu.” Lộ Chỉ điếm ngón tay: “Muốn thêm thịt bò, thịt viên nhỏ, gà phi lê, bò viên, xúc xích giăm bông, mì gói……”
Nói một tràng, toàn là đồ ăn vặt không tốt cho sức khỏe.
Tần Tư Hoán nhăn mi, đem cà chua cắt xong để một bên, lấy ra một đôi đũa, đem trứng đánh bể vào mép chén, để chung vào nhau, dùng đũa khuấy, phát ra âm thanh leng keng.
Hắn một tay bưng chén quay đầu lại, mặt không biểu tình: “Lộ Chỉ, trong nhà chỉ có mì sợi.”
“Hả?” Đứng cửa phòng bếp, vốn cặp mắt đang phát sáng, nghe thế lập tức mờ mịt, môi bĩu ra: “Chú, cháu không muốn ăn mì sợi.”
“Hửm?”
“Con muốn ăn lẩu.” Lộ Chỉ kéo kéo mép cửa, chớp đôi mắt: “Chú ——”
Tần Tư Hoán đánh trứng xong, để chén lên bàn, đứng trước người Lộ Chỉ, nhìn cậu giống như một con chó nhỏ, khóe môi không tiếng động cong lên.
Hắn giơ tay, nhéo nhéo má Lộ Chỉ, hơi cúi người, nhìn thẳng cậu, giọng ôn nhu: “Bảo bối, chú nấu mì sợi thật sự rất ngon. Không muốn ăn?”
Lộ Chỉ mím chặt môi.
Tần Tư Hoán rất có kiên nhẫn nói: “Ăn chút đi, là chú tự làm.”
Lộ Chỉ ngước mắt nhìn hắn trong chốc lát, gương mặt nam nhân ôn nhu, cậu bỗng nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu: “Chú, cái kia…… Chú có bạn trai sao?”
“Bạn trai?”
Tần Tư Hoán cong môi cười cười, bình tĩnh nhướng mày: “Làm sao vậy?”
Lộ Chỉ có mấy lời muốn nói đều nuốt xuống.
Cậu vốn dĩ ở trước mặt Tần Tư Hoán khẩn trương muốn chết, cố lắm mới có dũng khí, hiện tại mất hết.
Lộ Chỉ ngồi ở bên bàn ăn, nhìn Tần Tư Hoán ở trong phòng bếp bận rộn nấu mì.
Máy hút khói mở ra, ánh đèn màu cam, Tần Tư Hoán bên hông buộc tạp dề, lọi ra vòng eo hẹp.
Lộ Chỉ ánh mắt đi xuống.
Tần Tư Hoán mông rất cong, chân rất dài, Lộ Chỉ lại nghĩ đến lần trước, cái thứ đó của hắn.
Thật sự con mẹ nó lớn.
Loại cảm giác này rất kỳ quái, không biết bắt đầu từ lúc nào, không còn phản cảm Tần Tư Hoán động tay động chân, thậm chí còn mơ tưởng đến thân thể Tần Tư Hoán bên dưới quần áo.
Cậu giống như……
Thật sự thích hắn.
–
Tần Tư Hoán bưng hai chén để lên bàn, sợi mì màu trắng cộng thêm chút màu đỏ của cà chua, một cái trứng gà nổi trên mặt nước, còn có thêm một nhúm hành.
Lộ Chỉ cầm đũa, ở trên mặt bàn gõ gõ.
Mặt bàn đá cẩm thạch, đèm chùm treo