Tần Tư Hoán không nói chuyện, trên hành lanh thỉnh thoảng có vài nam sinh tới lui đùa giỡn.
Lộ Chỉ cúi đầu, chỉ thấy một bóng đen lớn trước mắt, giữa những tiếng cười đùa xung quanh.
Cậu nâng mắt, thấy trên chóp mũi Tần Tư Hoán có một lớp mồ hôi mỏng, tay trái cầm vali hành lý, tay phải cầm theo đồ dùng của ký túc xá, cơ bắp trên cánh tay hiện lên rõ ràng, trên người hắn còn nhàn nhạt mùi thuốc lá, còn mang theo hơi thở của người trưởng thành.
Lộ Chỉ nhìn vào đôi mắt đen láy của anh, có lẽ là bởi vì hôm nay Tần Tư Hoán đưa cậu tới trường học, lại có lẽ là vì chiếc nhẫn trước kia, trong lòng Lộ Chỉ tràn đầy tự tin.
Cậu chắc chắn: “Tần Tư Hoán, chính là đang ghen.”
Người đàn ông có chân mày sâu và rộng, một đôi hẹp dài con ngươi đen láy, trong ánh mắt hắn là sự chiếm hữu không hề che giấu.
Bốn mắt nhìn nhau, Lộ Chỉ cắn cắn môi, theo bản năng lùi về sau một bước.
Phía sau cậu là cầu thang, lùi một bước chân giẫm vào khoảng không, cơ thể bị mất thăng bằng, suýt ngã.
Một cánh tay cường tráng ôm lấy eo cậu, đem cậu kéo vào lòng ngực hắn, cùng lúc đó vang lên tiếng "rầm" của vali bị rớt xuống sàn.
Lộ Chỉ dựa vào cánh tay Tần Tư Hoán để đứng vững lại, cả người được hắn ôm trọn vào lòng.
Cậu đứng ở phía dưới một bậc thang, Tần Tư Hoán đứng ở mặt trên, vali bị rớt mạnh xuống dưới, phát ra âm thanh.
Hai người kém nhau 7cm, chiều cao của bậc thang là 15cm, cậu ngửa đầu, chỉ nhìn thấy được cằm của hắn.
Cậu bỗng nhiên nhớ đến Lộ Dao hay nói thầm bên tai cậu, cái gì mà chênh lệch chiều cao rất đáng yêu.
Chiều cao chênh lệch thì có gì đáng yêu?
Lộ Chỉ không nhớ được, nhưng cánh tay đang ôm Tần Tư Hoán đã buông lỏng.
Trong tay cậu không cầm thứ gì, phía sau cũng chỉ đeo theo một cái balo nhỏ. Cậu nhón chân giơ tay ôm cổ Tần Tư Hoán.
Cậu ôm cổ hắn kéo xuống, người đàn ông ngoan ngoãn cong lưng cho cậu ôm, vẫn như cũ không lên tiếng.
Lộ Chỉ nâng mặt, mắt đào hoa lấp lánh, gương mặt cậu trắng gần như trong suốt, như nai con đi lạc ngơ ngác nhìn Tần Tư Hoán.
Tần Tư Hoán nhướng mày, tay phải đang cầm đồ dùng của cậu, ánh mắt dừng ở đoii môi đỏ thẳm của cậu, ánh mắt trầm xuống, khàn giọng nói: “Buông ra.”
Lộ Chỉ mới không sợ hắn, cậu nâng nâng cằm: “Em không.”
“Chờ lát nữa có người tới, sẽ thấy.” Tần Tư Hoán ngón tay vuốt ve bên eo cậu, hầu kết lăn lăn.
Phần bụng dưới Lộ Chỉ dựa sát vào Tần Tư Hoán. Dường như cảm nhận được cái gì, cuối đầu nhìn xuống.
Quần thể thao rộng thùng thình, nhìn không ra cái gì, nhưng cậu cảm nhận được có chỗ nào đó đang biến hóa.
“Chú, dấm ăn không có ngon đâu.” Cậu như cũ không buông tay, nâng lên mặt nhìn Tần Tư Hoán, “…… Tóm lại, chú và người khác không giống nhau.”
Nói xong câu đó, cậu buông tay, kéo cánh tay bên eo cậu xuống, chạy nhanh xuống cầm lấy vali hành lý.
Giây tiếp theo liền được người nào đó cầm lấy, người đàn ông mỉm cười, nhỏ giọng nói bên tai cậu, cậu mạc danh kì diệu nghe được giọng nói ngoan ngoãn: “Đã biết.”
-
Ký túc xá Đại Học Điện Ảnh rất tốt, bốn người một phòng, trên là giường dưới là bàn, có phòng tắm riêng.
Ngày tập huấn quân sự đầu tiên là ngày 19/08, Lộ Chỉ đến trước hai ngày, trong ký túc xá cũng chỉ mới đến có một người, còn lại hai giường trống.
Thiếu niên đến đầu tiên đang quét dọn phòng trước, Lộ Chỉ mở cửa, tình cờ nhìn sang, nhìn thấy có người đến, nhiệt tình nói: “Xin chào, tôi là Khương Thời Ngạn, khoa biểu diễn.”
Lộ Chỉ mỉm cười, vươn tay về phía Khương Thời Ngạn, không nhiệt tình cũng không thờ ơ: “Xin chào, Lộ Chỉ, khoa biểu diễn.”
Lộ Chỉ là người hay chậm chạp, khi còn nhỏ bởi vì Lộ Mạnh Thịnh và Chu Cách ly hôn mà cậu bị mấy đứa con nít cùng tuổi trong tiểu khu chê cười, tuy bây giờ không còn nữa, nhưng vẫn để lại bóng ma trong lòng cậu không thể biến mất.
Cậu trước kia cũng là một người thích náo nhiệt, tính tình rất hoạt bát, người lần đầu tiên tiếp xúc với cậu sẽ thấy cạu là một người khá lạnh lùng, không thích tiếp xúc với người khác. Đây cũng là một cách để cậu tự bảo vệ mình.
Thường xuyên có người nói cậu là kiêu ngạo khó gần, Lộ Dao và Tống Du, thì thấy cậu là một người không có chí hướng, chỉ biết lười biến, chơi game, cố tình cậu có một gương mặt đẹp trai, chỉ cần ăn mặc tùy tiện thôi cũng khiến người khác không thể dời nổi mắt.
Khương Thời Ngạn ngượng ngùng cười cười, buông cây chổi trong tay, xoa xoa tay vào áo, bắt tay với Lộ Chỉ.
Thiếu niên mặc trên người quần áo rất đơn giản, áo T-shit giặt đến ố vàng, quần Jean cũng đã bạc màu, trên chân mang đôi giày thể thao không rõ nhãn hiệu, trông rất đẹp trai nhưng không biết sao trên người lại có cảm giác đang sợ hãi.
Lộ Chỉ đơn giản giới thiệu Tần Tư Hoán: “Chú tôi.”
Khương Thời Ngạn vội vàng nói: “Chào chú!”
Tần Tư Hoán gật gật đầu, không nhiều lời, buông hành lý xuống, cùng Lộ Chỉ bắt đầu sắp xếp.
“Lộ Chỉ, chú của cậu đối với cậu thật tốt, còn giúp cậu trải giường chiếu nữa.” Khương Thời Ngạn đang quét rác nói.
Lộ Chỉ ừ một tiếng, trải giường xong, từ trên cầu thang leo xuống, mang dép lê vào, tìm cây lao nhà, những chổ Khương Thời Ngạn quét xong đều lau qua một lần.
Cậu cũng không có nhiều bạn cùng lứa tuổi, chỉ có mình Tống Du là cùng cậu nói chuyện.
Khương Thời Ngạn cho cậu là một người hướng nội, dễ tự ti, Lộ Chỉ cũng không biết phải làm sao.
“Đưa chú.” Tần Tư Hoán đặt tay lên mu bàn tay cậu, độ ấm từ lòng bàn tay truyền đến trên