Lộ Chỉ không dấu vết rút ra cánh tay đang bị Tần Tư Hoán kéo, bình tĩnh nâng mi mắt lên:" Tần Tổng, đừng đùa."
Nhà cậu thiếu không phải thiếu mấy trăm vạn, là mấy trăm triệu. Cho dù Tần Tư Hoán có lòng tốt cũng không thể nào giúp Lộ gia trả nợ.
Kiều Định đậu xe xong, đến bên này tìm Tần Tư Hoán, xa xa liền nhìn thấy tổng tài nhà mình đang tươi cười với Lộ thiếu gia. Kiều Định đem chìa khóa xe quấn một vòng vào đầu ngón tay, cẩn trọng đứng chờ ở một bên, là một trợ lý có phẩm chất tốt đẹp, không nên đi qua quấy rầy bọn họ thì hơn.
Thay vào đó anh lấy di động từ trong quần tây, bắt đầu phát tin tức vào nhóm trợ lý.
Kiều Định: Tôi hôm nay đã nhìn thấy hai con nai..!
Trợ lý một: Nó ở đâu?
Trợ lý hai: Hôm nay Boss trở về, cậu không phải ra sân bay đón sau?
Trợ lý tam: Mối quan hệ có phải phát triển nhanh hơn một chút rồi không??
Trợ lý một: Tôi cũng cảm thấy có chút, nói cách khác, không phải nhà nai con bị phá sản sao? Boss tính lợi dụng sao??
Trợ lý ba: Tôi cảm thấy Boss sẽ giống như mấy bá đạo tổng tài, trực tiếp ném chi phiếu vào mặt nai con, dùng tiền làm mê hoặc tâm trí nai con a! ~~~~
Kiều Định nhìn thoáng qua chỗ Lộ Chỉ, chỉ thấy cậu vẻ mặt thản nhiên, hơi nhíu mi, nhắn tin trả lời: Tôi cảm thấy Boss của chúng ta có khả năng không quá suôn sẻ....
Bên kia.
Tần Tư Hoán cúi đầu sửa sang lại cúc áo sơ mi bị rơi ra lúc đánh nhau, Lộ Chỉ trên người không mặc đồng phục, trên người chỉ mặc một kiện áo phông ngắn tay, hai cánh tay lộ ra ngoài, trên chân mang một đôi giầy kém chất lượng.
Tần Tư Hoán ánh mắt tối sầm lại.
Lộ Chỉ phòng bị, lùi ra sau vài bước, xoay người, “Cháu đi đây.”
“Chú đưa cháu về nhà.” Tần Tư Hoán tiến lên vài bước, lại lần nữa kéo cổ tay Lộ Chỉ, cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến, Tần Tư Hoán mỉm cười: “Thuận tiện đi gặp bố cháu, nói về chuyện lần này, thế nào?”
Vai Lộ Chỉ hơi chùng xuống, dây thần kinh căng thẳng thả lỏng, khôi phục lại dáng vẻ ngoan ngoãn ngày thường: " Cảm ơn chú Tần."
Xe dừng ở trước cửa trung tá *, từ đầu ngõ rẽ vào là đến.
Kiều Định kéo cửa sau ra, khom lưng, hướng Lộ Chỉ thủ thế mời, giọng điệu thân thiên: “Lộ thiếu, mời.”
Lộ Chỉ hướng hắn cười một cái, “Cảm ơn, chú Kiều.”
Tần Tư Hoán đứng phía sau, không dấu vết liếc Kiều Định một cái, Kiều Định rụt rụt cổ, vội nói: “Lộ thiếu đừng khách khí, cứ gọi tên của tôi là được rồi!”
Hắn cũng không dám cùng Boss nhà mình dùng chung tên gọi a ~~~~~~
Lộ Chỉ gật gật đầu, không nói tốt cũng không nói xấu. Lời nói vừa rồi của Tần Tư Hoán làm cậu có phần tin tưởng vào Tần gia.
Cậu ngồi xuống phía sau, Kiều Định ngồi vào ghế điều khiển, mà Tần Tư Hoán vẫn còn đứng ở bên cạnh xe.
Lộ Chỉ hậu tri hậu giác nhường ra một vị trí cho Tần Tư Hoán. Cậu ngồi vào trong, sống lưng thẳng tắp, hai đầu gối khép lại, tay quy củ đặt trên đầu gối, dáng ngồi ngoan ngoãn đoan đoan chính chính.
Tần Tư Hoán, không biết là cố ý hay vô tình, cưòi khẽ một tiếng: " Tiểu Chỉ nhà chúng ta đã trưởng thành rồi!"
Bentley bắt đầu chạy, cánh cửa trung tá dần dần biên mất.
Lộ Chỉ liếc Tần Tư Hoán một cái, không mặn không nhạt nói: “Chú, quá khen.”
Kiều Định ngồi ở ghế lái nội tâm sóng gió mãnh liệt, trên mặt lại chỉ có thể ra vẻ bình tĩnh, từ kính chiếu hậu nhìn thấy Lộ Chỉ ở phía sau, trong lòng cảm khái.
Đứa nhỏ cũng quá ngoan đi!
Quá đơn thuần, cũng chưa nghe hiểu ý tứ của BOSS nhà mình.!
Lộ Mạnh Thịnh bán biệt thự, tạm thời thuê cái nhà cũ, ở thành phố L nổi danh là hỗn loạn. Xe chạy qua Tần Tư Hoán nhìn khu nhà nhỏ, khu phố hỗn loạn bên ngoài, quay qua hỏi Lộ Chỉ: “Ở đây có quen không?”
“Còn tốt.”
“Có ai ở đây sao?”
Đôi mắt đào hoa khẽ mở to, Lộ Chỉ nghiêng mắt, sắc mặt tái nhợt, xương ngón tay nắm lấy bên hông chiếc quần thể thao màu đen, hơn nửa ngày mới nhỏ giọng nói: “Chú Tần, người đòi nợ đã tới.”
Nhiều người bị chết hoặc bị thương ở trwen công trường, vụ tai nạn như vậy được xếp vào là một vụ tai nạn lớn, dự án bị bắt dừng lại, nguồn vốn bị đứt, mấy chủ nợ công nhân trước đây đều đến nhà để đòi nợ.
Thiếu niên trên lông mày có một vết sẹp đang kết vảy, màu đỏ hồng, cậu ngồi đoan chính ở ghế sau, nhìn không ra bộ dáng vẻ lầm lì trước kia, ngồi an tĩnh khiến người ta đau lòng.
Tần Tư Hoán khẽ cắng răng đầu lưỡi đắng chát, tiếng khớp xương cọ xát vang lên, tay nắm thành quyền, nhìn về phía Lộ Chỉ, giơ tay xoa xoa tóc của cậu, ôn nhu nói: “Không có việc gì, có chú ở đây.”
Hôm nay bọn họ không gặp được bất kì người đòi nợ nào. Hai người lên lầu Tần Tư Hoán thấy Lộ Mạnh Thịnh và Lộ Dao đang chen chút trong căn nhà nhỏ cho thuê.
Về đến nhà Lộ Chỉ liền đến gần Lộ Dao ở trên bàn học để cùng