Phong Miễn là đạo diễn, ở trong giới cũng coi như có chút danh tiếng, một tân binh giống như Lộ Chỉ anh ta thấy qua nhiều rồi.
Công ty quản lý đều giống nhau không công khai ký hợp đồng với nghệ sĩ, có ký cũng ký trong âm thầm, chuyện giới thiệu như thế này đối với nghệ sĩ cũng có chút gốc rễ.
Chỉ là thiếu niên trước mắt chỉ mới diễn qua “Xác chết số 3” cũng quá khiêm tốn đi, nói chuyện với người khác đôi khi còn trả lời chậm hơn một nhịp, ngẩng đầu chớp chớp cặp mắt hoa đào, nhưng hắn có thể nhìn ra được Lộ Chỉ quả thật rất thích đóng phim.
Cậu giống như là mặt trời nhỏ, làm người khác khi nhìn đến đều cảm thấy trong lòng thư giản hơn vừa ngọt ngào vừa ngây thơ.
Phong Miễn cảm thấy…… "Xác chết số 3" này cmn quá đáng yêu đi!
Cậu giống như là nhóc con 3 tuổi, cả người manh manh làm người khác muốn nhéo má vậy.
Phong Miễn rất lâu rồi cũng không dẫn dắt người mới, nhưng Lộ Chỉ quả thật rất hợp mắt hắn.
Thiếu niên trước mắt một bộ dáng ngốc manh, trong lòng Phong Miễn cũng bị manh theo, đang muốn lên tiếng, liền nhìn thấy thiếu niên cúi người chào mình: “Cảm ơn đạo diễn!”
Nói xong, cậu ngẩng đầu lên, một cặp mắt hoa đào sáng lấp lánh, ánh sáng bên trong như muốn thiêu đốt người ta: “Tôi đồng ý đi! Chính là anh có thể nói cho tôi biết ký hợp đồng ở Vinh Kỳ như thế nào không? Tôi không quen thuộc cho lắm.”
“Khi nào cậu có thời gian?” Phong Miễn cầm lấy chai nước trên bàn mở ra, uống một ngụm, không nhịn được vỗ vỗ vai cậu, cười nói: “Cậu chờ một lát, tôi giới thiệu cậu với vài người, nói rõ thời gian gặp mặt là đi được.”
“Cảm ơn đạo diễn!” Lộ Chỉ hơi cúi đầu nói.
“Này này, sao cậu cứ cúi đầu với tôi hoài vậy?” Phong Miễn cười đến khóe mắt có chút nếp nhăn, “Chú không nhận nỗi caid này đâu. Không cần khách sáo như vậy, tôi tên Phong Miễn, ở trong giới lăn lộn cũng lâu rồi, cũng lớn tuổi hơn cậu, ưm……‘Xác chết số 3 ’, cậu cứ gọi tôi một tiếng chú Phong là được.”
Lộ Chỉ vẻ mặt ngây ra trong chớp mắt.
Nhớ đến lúc Tần Tư Hoán đưa cậu đến trường, còn xoa đầu cảnh cáo cậu không được gọi người khác là chú.
Im lặng một lúc cậu mới lên tiếng, nói: “Anh Phong, tôi tên Lộ Chỉ, anh cứ gọi Tiểu Chỉ là được.”
Phong Miễn nhướng mày, nghe thấy hai chữ 'anh Phong' liền cảm thấy thú vị: “Tiểu Chỉ này, cậu có biết tôi lớn hơn cậu bao nhiêu không mà cậu gọi tôi là Anh Phong?”
Lộ Chỉ lắc đầu, nhìn mặt Phong Miễn.
Tuổi cũng không phải rất lớn đi?
“Chú 32, lớn hơn cậu đến mười mấy tuổi đi? Còn gọi là anh?” Phong Miễn nghĩ thầm đứa nhỏ này sao lại ngốc như vậy, quan trong là cmn sau lại đáng yêu như vậy!
Nào biết Lộ Chỉ nghe xong lời này trên mắt biểu tình còn đặc sắc hơn, Phong Miễn trơ mắt nhìn làn da cậu từ màu trắng chuyển sang màu hồng, cuối cùng vội vàng nói “Gặp lại” liền nổi giận rời khỏi phim trường.
Phong Miễn nhìn bóng dáng của cậu, ngơ ngắc chẳng hiểu gì?
Đứa nhỏ này sao lại thẹn thùng như vậy? Hắn mới trêu ghẹo vài câu liền đỏ mặt bỏ đi?
Phong Miễn bị cậu làm cho tức cười, quay đầu nói với phó đạo diễn bên cạnh: “Này, nhóc con này rất được, vừa ngốc lại đáng yêu, giống như Tiểu Xuyên của tôi vậy.”
Phó đạo diễn tức giận đến mắt trợn trắng, càng cảm thấy Phong Miễn càng ngày càng ấu trĩ: “Cậu rảnh rỗi khoing có gì làm đi trêu ghẹo con nít nhà người ta làm chi? Được người ta gọi là anh còn không chịu.?”
Phong Miễn: “Này không phải tại cậu ấy hợp mắt tôi sao.”
Phó đạo diễn không lên tiếng, một lát sau nói: “Tôi nhớ rõ mấy ngày trước nhóc con tới đoàn phim của tôi còn dẫn theo một người bạn, Phong đạo*, cậu chỉ giới thiệu một mình nhóc con, sợ là làm ảnh hưởng đến quan hệ bạn bè của nhóc con đi.”
"Không phải vừa mới nói tôi không có việc làm sao? Như thế nào bây giờ lại nghĩ tới quan hệ bạn bè của người ta?” Phong Miễn thấy thú vị.
Phó đạo diễn cũng không giải thích được.
Trên người Lộ Chỉ có khí chất rất sạch sẽ đơn thuần, cảm giác này không nói rõ được nhưng mỗi lần nhìn thấy cậu đều cảm thấy rất thuận mắt.
Chắc là tại cậu có một đôi mắt rất ngây thơ, giống như là nai con, nhưng lại có chút lười biếng, làm người khác nhịn không được lo lắng cho cậu.
Phó đạo diễn không cùng Lộ Chỉ nói được mấy câu, nhưng hắn cũng rất kỳ quái cảm thấy đau…… lòng cho Lộ Chỉ.
Lộ Chỉ quét mã mở khóa xe đạp công cộng, chuẩn bị leo lên ngồi, lại đi mở WeChat, click mở khung trò chuyện đầu tiện, gõ gõ chữ.
- Lộ Lộ Lộ Lộ lộ lộ: Lão chó già
- Lộ Lộ Lộ Lộ lộ lộ: Không biết xấu hổ.
Tần Tư Hoán rất nhanh gửi cho cậu một đâu chấm hỏi.
Lộ Chỉ liền nhớ đến câu nói kia của Tần Tư Hoán “Cho ca ca thao một lần”, càng cảm thấy hắn là ngưòi không biết xấu hổ.
Phong đạo mới 32 tuổi cũng không bắt cậu gọi là anh, còn lão chó già Tần Tư Hoán này, ở trước mặt cậu một cậu 'anh' hai câu 'anh' còn nói rất là thuận miệng?
- Lộ Lộ Lộ Lộ lộ lộ: Tóm lại chú chính là không biết xấu hổ / tức giận / tức giận
- Tần Tư Hoán:??
- Lộ Lộ Lộ Lộ lộ lộ: Chú, cháu xin chú hãy nhìn lại chính mình đi / quỳ xuống
- Tần Tư Hoán: Là sao?
- Lộ Lộ Lộ Lộ lộ lộ: Tuổi chú đã không còn trẻ.
Nhắn xong tin này, Lộ Chỉ liền leo lên xe, đạp về trường học.
Tần Tư Hoán bên kia nhíu mày, nhìn mấy tin nhắn của bảo bối nhỏ nhà mình, lâm vào im lặng.
Mấy người trẻ tuổi hiện nay đều nói chuyện không đầu không đuôi như vậy?
Vừa lúc tan làm, Kiều Định mang tài liệu đã chuẩn bị tốt vào căn phòng.
Thấy Tần Tư Hoán rũ mắt nhìn điện thoại, gõ gõ cửa nhưng không đi vào.
Người đàn ông đang trầm tư ngẩng đầu nhìn ra cửa, sắc mặt nghiêm túc như đang xem một bản hợp đồng, đơn đặt hàng quan trọng, Kiều Định nói: “Boss, đây là toàn bộ tư liệu liên quan đến Trình gia, lần trước ngài dặn tôi làm.”
Tần Tư Hoán gật đầu, cất điện thoại, nói: “Đem lại đây.”
Trong khoảng thời gian này Tần Tư Hoán luôn cố ý vô tình nhắm vào Trình gia, đoạt đi hạng mục của Trình gia, khách hàng, thậm chí còn kêu Kiều Định đi mau cổ phiếu của Trinh gia với giá cao.
Trịnh Nguyên là người chỉ biết ăn chơi trác tán, không có gan đem chuyện mình đắc tội Tần Tư Hoán nói cho Trịnh Dương, Trịnh Dương đương nhiên cũng không biết boss đứng sau màng là Tần Tư Hoán.
Tần Tư Hoán ở trước mặt người khác là chính nhân quân tử*, làm việc có chừng mực, cư xử tốt, không quá thân cũng không quá xa cách.
Hơn nữa, Tuấn Thành cùng Trịnh gia cũng không có quan hệ xung đột trực tiếp, ai mà biết được Boss của Tuấn Thành quanh năm thanh tâm hỏa dục** sẽ là người đứng sau.
Một chồng văn kiện rất dày, Tần Tư Hoán đọc xong chưa đến mười phút, sau khi hiểu rõ tình hình, ngẩng đầu nhìn Kiều Định như muốn nói gì đó.
Kiều Định bị ánh mắt của Boss nhà mình nhìn đến run cầm cập, không khỏi hỏi: “Boss, có chỗ nào không đúng sao?”
Tần Tư Hoán đóng lại văn kiện, môi mím thẳng, chậm rãi hỏi: “Kiều Định, nếu nhìn kĩ thì vợ cậu cũng cho rằng, cậu cũng không còn trẻ nữa đâu.”
Kiều Định sửng sốt một chút nhưng vì để phối hợp với Boss của mình, vẫn là gật đầu: “Ừ ừ ừ!”
Tần Tư Hoán gõ gõ ngón tay trên bìa văn kiện, người dựa ra sao, sắc mặt bình thường: “Ý em ấy là sao?”
Đầu óc Kiều Định quay vòng vòng.
Đối với vấn đề của Boss cuồng công việc nhà mình, thì nó đơn giản không chỉ là vấn đề.
Cậu thân là đặc trợ của Boss, muốn nhìn rõ vấn đề câu hỏi. Câu hỏi mà Boss hỏi chính là một vấn đề, nhưng lại không đơn thuần chỉ là một vấn đề.
Kiều Định bắt đầu phân tích câu nói của Tần Tư Hoán.
Trước tiên là cậu không có vợ, vợ làm sao nhìn rõ đựpc mình, còn nói tuổi cậu không còn trẻ.
Nhưng cậu chưa có vợ a!!!
Hay là Boss đang ám chỉ mình lớn tuổi rồi nên kết hôn??
Cũng không phải cho lắm!
Boss trừ bỏ tính tình không tốt, đặc biệt tàn nhẫn khi bị khiêu khích, rất xứng với câu thanh tâm hỏa dục, trong tình huống bình thường…… Ừ thì, cho tới nay, Boss đâu có để ý đến sinh hoạt cá nhân của trợ lý.
Kiều Định gian nan cho ra được một đáp án: “Boss, tôi nghĩ, có thể là vợ tôi cảm thấy sinh hoạt không được hài hòa, ghét bỏ tôi già rồi không thoản mãng được cô ấy.”
Tần Tư Hoán đột nhiên ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Kiều Định, bên trong tràn ngập thù địch.....
Bá đạo tổng tài bùng nổ khí chất làm người khác phải sợ???
Trong đầu Kiều Định bỗng nhiên xuất hiện dòng chữ này.
Cậu như thế nào cảm thấy được ánh mắt của Boss nhà mình có khát vọng vậy……?
Trong văn phòng yên tĩnh, Kiều Định thậm chí còn nghe được tiếng tim đập 'thình thịch' của mình.
Thật lâu sau, Tần Tư Hoán dời ánh mắt từ trên người Kiều Định, nhẹ nhàng chậm rãi cong khóe môi, từ từ chậm rãi nói ra hai chữ: “Gan đủ lớn.”
Hắn đau bảo bối nhỏ nên không lăn lộn nhiều, nhưng hiện tại bảo bối nhỏ dám nói hắn lớn tuổi, không có sức???
Quả nhiên là thiếu đánh.
——
Lộ Chỉ nhắn xong tin nhắn kia, vẫn không nhận được câu trả lời của Tần Tư Hoán.
Phong đạo buổi tối gọi điện thoại cho cậu, thóing nhất ý kiến, thứ