Người đàn ông trên đôi mắt có một quần thăm đen, mặc dù trên làn da màu lúa mạch khó nhận biết. Nhưng Lộ Chỉ vẫn có thể nhìn thấy được, trái tim như bị dao đâm.
Chú Kiều Định nói, chú của cậu ngày nào cũng phải thức đêm tăng ca.
Tần Tư Hoán khẳng định là đã lâu rồi chưa được ngủ ngon đi.
Lộ Chỉ có một chút đau lòng.
Buổi tối lúc ngủ, Lộ Chỉ rất ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực của Tần Tư Hoán.
Lộ Chỉ rất ít khi cùng người khác ngủ chung, khi còn nhỏ cậu rất sợ sét đánh. Mỗi khi có sấm sét cậu sẽ chạy đi tìm Lộ Dao, hoặc là Sầm Tề Viễn để ngủ cùng.
Nhưng Sầm Tề Viễn chỉ cười ôn hòa rồi ngủ dưới đất
Mà Lộ Dao……
Lộ Dao, con nhỏ này cực kì ghét anh trai của mình.
Bọn họ đều không muốn ngủ chung với Lộ Chỉ.
Cho nên mấy lần Lộ Chỉ ngủ chung với người khác, toàn là ngủ cùng Tần Tư Hoán.
Cậu rất không có cảm giác an toàn, khi ngủ thường sẽ cuộn tròn người lại, mà Tần Tư Hoán so với cậu càng không có cảm giác an toàn hơn.
Tần Tư Hoán người cao chân dài, thoạt nhìn rất cao lớn, khi ngủ rất thích dựa sát vào cậu. Như là một con mèo lớn dính người, cần chủ nhân của mình an ủi.
Hắn thích ôm Lộ Chỉ từ sau lưng, đầu dựa sát vào cổ Lộ Chỉ, vừa cử động nhẹ, môi cũng sẽ cọ xác vào cổ Lộ Chỉ.
Lộ Chỉ nghe người ta nói, lúc ngủ mà ôm chặt một món đồ nào đó, là vì sợ mất.
Ngày hôm sau Tần Tư Hoán bảo Kiều Định chuẩn bị tốt hết mọi thứ ở thành phố C.
Sáng sớm ánh mặt trời chiếu vào phòng, chiếu sáng trên sàn nhà, Lộ Chỉ cầm điên thoại gọi cho lão bố Lộ Mạnh Thịnh.
Nếu muốn cùng Tần Tư Hoán đi hưởng tuần trăng mật, cậu nhất thiết phải tìm một cái cớ để không về nhà.
Tần Tư Hoán đã đi làm, ở chung cư chỉ còn lại mình Lộ Chỉ.
Điện thoại được kết nối, giọng nói lớn của Lộ Mạnh Thịnh phát ra từ loa: “Nhóc con, chuyện gì?”
“Bố, Quốc Khánh con có việc, không thể về nhà được.” Lộ Chỉ lỗ tai muốn nổ tung, cậu đem điện thoại kéo ra xa, tránh trường hợp bị lão bố của cậu la điếc.
Quả nhiên, cậu vừa nói xong, bên kia Lộ Mạnh Thịnh liền cao giọng.
“Cái gì?! Con không về nhà, con đi đâu?! Bố với em gái mày ở nhà nhớ mày muốn chết, mày không phải ngix quốc khánh được 7 ngày sau, chuyện gì mà không về thăm nhà?!”
Thăm nhà dùng từ hơi sai đi……
Lộ Mạnh Thịnh lúc còn đi học không chịu nổ lực, điểm ngữ văn không được tốt cho lắm.
Lộ Chỉ nuốt nước miếng, đang tính tìm cớ giải thích.
“Ồ, mày hiện tại là sinh viên rồi, có tiền đồ, liền quên đi nguồn cọi phải không! Bố mày đập nồi bán sắt cho mày đi học đại học, mày lại tìm lý do không muốn trở về, Lộ Chỉ, mày nói xem? Mày không làm bố mày thất vọng đã nuôi mày mười mấy năm sau?”
Lộ Chỉ: “Bố bố bố bố bố, bố nghe con nói, không phải……”
Lộ Chỉ chưa nói xong đã bị cắt ngang: “Không phải chứ là cái gì? Mày còn không phải mê cái thành phố xa hoa bên ngoài không muốn về nhà? Được rồi, mày đừng diện lý do lý trấu nữa, tao đây cũng lười quản mày, Quốc Khánh tao phải dẫn Dao Dao ra ngoài chơi. Mày có trở về tao cũng không rảnh để quản mày.”
“Tại sao là bố cùng Lộ Dao? Con đâu! Con không phải người sao?” Lộ Chỉ phẫn nộ rồi, ngày hôm qua nghe Tần Tư Hoán nói lòng cậu liền đau, hiện tại lại nghe Lộ Mạnh Thịnh nói như vậy, Lộ Chỉ càng cảm thấy khó chịu hơn.
Cậu cũng là đứa con bé bỏng vậy!
Dựa vào cái gì chỉ có mình Lộ Dao được lão bố dẫn ra ngoài chơi?!
“Dao Dao nhà chúng ta thất tìng, ca ca Sầm Tề Viễn của mày đưa Lộ Dao ra ngoài giải sầu, bố cũng thuận tiện đi, con không phải ghét Sầm Tề Viễn sao, chúng ta liền thương lượng không dẫn con theo, tránh cho hai bên không vui.” Lộ Mạnh Thịnh buồn bực: “Con nói Lộ Dao, cái con nhóc này mới bao lớn, mà bày đặc thất tình cái gì?!”
Lộ Chỉ nhớ lại lúc Sầm Tề Viễn mua kẹo nổ cho cậu, còn có mấy câu không thể nào hiểu được, nhóc con sinh khí rồi: “Mọi người sợ con thấy Sầm Tề Viễn liền phiền, vậy hai người cũng đừng ở chung với anh ta đi.”
Lộ Mạnh Thịnh “Ai ui” một tiếng: “Tổ tông ơi! Ngài ghét quá nhiều người rồi đi, như chú Tần lúc trước tới nhà mình, con không phải phiền hắn nhất sau, mỗi lần nhìn thấy hắn thì mặt đỏ như gan heo. Con nói xem, con không thích nhiều người như vậy, chẳng lẽ bố thấy ai cũng đều phải tránh?”
Lộ Chỉ nghe bố nói như vậy, mặt không có tiền đồ liền đỏ lên.
Cậu không phải không thích a!
Đó là ngượng ngùng, đó là khẩn trương!
Còn có, cậu nói với lão bói là cậu không thích Tần Tư Hoán?
“Được được, bản thân con tự đi chơi đi, đừng ăn xài phung phí, đừng tiêu tiền lung tung, nhà mình đã không còn như trước nữa rồi, biết không? Cúp đây, bói còn phải nấu canh cho Dao Dao!”
Lộ Chỉ chua.
Lộ Dao mới lên cấp 3, mà cả ngày được uống canh bổ não, lúc cậu thi đại hoc Lộ Mạnh Thịnh cũng không có tự xuống bếp nấu canh cho cậu đó có được không!
Lộ Chỉ nhìn màn hình tối đen không cam lòng mở ra, mở WeChat đang muốn nhắn tin cho Tuấn Thành Tần Tổng, liền thấy được tin nhắn của Khương Thời Ngạn.
- Khương Thời Ngạn: Tiểu Chỉ, buổi sáng lên lớp tôi có điểm danh giùm cậu.
- Khương Thời Ngạn: Nhưng lúc điểm danh Diệp Chu Ngạo…… Đứng lên nói với giáo sư là cậu không có đi học.
- Khương Thời Ngạn: Xin lỗi, cậu giống như là bị điểm danh vắng rồi, giáo sư muốn trừ điểm chuyên cần của cậu.
Lộ Chỉ nhíu mày lại, ngồi thẳng người trên sofa.
Lại là Diệp Chu Ngạo? Lần trước nói chuyện còn chưa rõ sao?
- Lộ Lộ Lộ Lộ lộ lộ: Không có việc gì, cậu cũng hết sức giúp tôi rồi, cảm ơn / tim
- Lộ Lộ Lộ Lộ lộ lộ: Còn có chuyện muốn làm phiền cậu, thứ hai cậu cũng giúp tôi điểm danh hộ với.
Khương Thời Ngạn không có trả lời, chắc bận việc gì rồi.
Lộ Chỉ cảm thấy Diệp Chu Ngạo rất phiền.
Tuy rằng không đi học là cậu không đúng, nhưng đại học loại chuyện điểm danh hộ cho bạn cùng phòng là hết sức bình thường, giống Diệp Chu Ngạo như vậy trực tiếp nói với giáo sư, là ngay thẳng, hay là không hài lòng với bạn cùng phòng.
Cậu cầm điện thoại chơi game để thả lỏng tâm tình, 11 giờ đúng, Tần Tư Hoán kiền về nhà.
Cửa chung cư mở ra, người đàn ông đứng im ngay cửa.
Cảnh tượng trong phòng khách thật sự quá ấm áp, giống một bức tranh ấm áp tràng ngập ánh mặt trời.
Cách trang trí chung cư chủ yếu là màu xám trắng, thiếu niên mặc âo ngủ hình mèo con, ngồi xếp bằng ngồi ở trên sôfa, tóc mái mềm mại tung xõa trên tráng, thiếu niên chớp mắt nhìn ra cửa, đánh ngáp một cái, tiếng nhạc kết thúc game liền vang lên.
Tần Tư Hoán đem công văn để trên bàn, thay giày, hướng thiếu niên đi tới.
Ánh mặt trời phủ kín phòng, trong không khí lơ lửng những hạt bụi.
Lộ Chỉ mắt đào hoa cong lên nhìn hắn cười, không đứng đắn: “Ồ, Tần tổng tài đi làm về rồi sao?”
“Đói bụng không?” Tần Tư Hoán rũ mắt nhìn giao diện màu đỏ trên điện thoại cậu, nhướng mày: “Lại chết?”
Lộ Chỉ nhe răng với hắn, “Nhờ anh đấy!”
Còn trách hắn?
Tần Tư Hoán cầm lấy điện thoại cậu, nhìn bảng thành tích, hiển thị một loạt thua, làm cho tức cười: “Wow, mỗi trận đều thua? Cũng rất lợi hại.”
Lộ Chỉ: “……”
…… Hắn không có cảm thấy quá khó.
Người đàn ông đem điện thoại trả lại cho cậu, an ủi cậu: “Không có việc gì, trận sau có thể thắng.”
Lộ Chỉ cảm thấy càng buồn bực: “Không phải, trò chơi này em mới chơi, không thuận tay cho lắm.” Nói đến này, không biết xuất phát từ một loại tâm lý gì. Sợ Tần Tư Hoán xem thường mình.
“Chú.” Hắn click mở mười mấy trò chơi khác trên điện thoại, chỉ cho hắn xem: “Anh xem, trò này từ lúc chơi đến giờ em chỉ mới thua một ván. Còn có cái này, em cơ bản mỗi trận đều thắng. Cái này cái này, này ba cái này lúc đầu sẽ thua một hai trận, nhưng hiện tại em cũng đã là người chơi xuất xắc rồi.”
Tần Tư Hoán nhìn theo ngón tay của cậu.
Điện thoại nhóc con trừ mấy ứng dụng cần thiết, còn lại đều là game, cũng đủ hiểu cậu ghiềng game như thế nào.
Hắn nhìn Lộ Chỉ kiêu ngạo khoe khoang thành tích của mình, giống như con côbg đực khoe đuôi trong thời kì động dục, nhằm thu hút sự chú ý của người khác phái.
Chờ cậu triển lãm xong, Tần Tư Hoán tán thưởng hôn hôn mặt cậu, ôn nhu khen: “Bảo bảo thật là lợi hại, chơi trò gì cũng giỏi.”
Lộ Chỉ khóe miệng nhịn không được cong lên, vì che dấu tim mình đập quá nhanh, cậu nói với Tần Tư Hoán chuyện về bạn cùng phòng của mình.
Người đàn ông đem tay cậu đặt trong lòng bàn tay, nhéo nhéo ngón tay cậu, nghiêm túc nghe cậu nói.
Đây tuyệt đối là một người biết lắng nghe.
Lộ Chỉ mặt ngoài tuy kiêu ngạo lạnh lùng, nhưng cậu thật sự rất thích nói nhảm. Trước kia khi còn nhỏ liền thích xoay quanh Sầm Tề Viễn nói nhảm, Lộ Dao cùng Lộ Mạnh Thịnh đều chán cậu nói nhiều, chỉ có Sầm Tề Viễn luôn luôn mỉm cười, giống như Lọi Chỉ nói cái gì, Sầm Tề Viễn đều thích nghe.
Bởi vì như vậy, Lộ Chỉ đã từng rất thích Sầm Tề Viễn.
Hiện tại Tần Tư Hoán cũng như vậy, Lộ Chỉ liền cảm thấy……
Giống như càng thích hắn!
Cậu bùm bùm nói không ngừng, nói đến chỗ tức giận nhịn không được đánh lên vai Tần Tư Hoán một cái, nói hôm nay Diệp Chu Ngạo ở trước mặt giáo sư nói xấu cậu, Lộ Chỉ càng tức: “Cậu ta rất là xấu, ở chung ký túc xá với tụi em cũng không tốt, còn nói là em đố kỵ cậu ta. Trời, em mới không thèm đói kỵ với cậu ta? Nhưng cậu ta giống y chan một con chó điên, chọc phải là cứ đuổi theo người ta mãi, thế nào cũng phải cắn được một cái.”
Tần Tư Hoán con ngươi sâu thẳm, giọng lạnh băng: “Cậu ta không phải ỷ vào mình thi biểu diễn được hạng hai sao? Vậy làm trường học đuổi học cậu ta. Cậu ta luôn lấy kỹ thuật biểu diễn của mình ra khoe, phong giết cậu ta lại, không cho bất kỳ đoàn phim nào mời cậu ta đóng phim.”
Người đàn ông cằm dưới căng ra, sắc mặt nghiêm túc như là bàn hợp đồng, nói xong nghiêng mắt nhìn về phía Lộ Chỉ, cười nói: “Như vậy có đủ hả giận chưa?”
Lộ Chỉ ngẩn người.
Cậu không ngờ Tần Tư Hoán còn có một mặt này, có một chút giống như những gì bố nói.
Lộ Mạnh Thịnh nói Tần Tư Hoán tàn nhẫn độc ác, ở trên thương trường vì ích lợi không từ thủ đoạn, không phải người lương thiện.
Lộ Chỉ căn bản không tin, bởi vì Tần Tư Hoán ở trước mặt cậu thật sự là quá dễ khi dễ, giống như là không biết giận, cậu có đánh tay hắn, hắn cũng không giận.
Cậu hình như không có chút gì sợ hắn.
Diệp Chu Ngạo tuy làm việc người ta ghét, nhưng cũng không cần phong giết, chặt đứt tương lai của cậu ta, phải không?
Lộ Chỉ mím môi, rút tay mình khỏi tay Tần Tư Hoán, không lên tiếng, cúi đầu cầm điện thoại chơi game.
Cậu rất không thích bộ dáng vừa rồi của Tần Tư Hoán, rất xa lạ, rất cao thượng, cũng rất tàn nhẫn.
Nếu đổi thành Tống Du nói, Lộ Chỉ chỉ biết thuận miệng trêu chọc vài câu, bởi vì cậu biết Tống Du chỉ là nói nói, mà không có năng lực đem những lời biến thành sự thật.
Hơn nữa cậu cũng biết Tống Du, gióing như cậu mạnh miệng nhưng mềm lòng, cho dù có cho Tống Du một ngàn lá gan, Tống Du cũng không đành lòng hủy hoại đi tuong lai của một người.
Nhưng hiện tại người nói chính là Tần Tư Hoán.
Tần Tư Hoán có tiền có quyền, mỗi người đều ba phần kính bảy phần sợ hắn, hắn nói như vậy, cũng thật sự là có thể làm được.
Lộ Chỉ biết đều đó.
Phong giết chết một diễn viên đối với Tần Tư Hoán thật sự là không khó, thậm chí đuổi học một người ở khoa biểu diễn cũng như là trở bàn tay.
Tần Tư Hoán tựa hồ cũng ý thức được chính mình đã dọa cậu, hắn vươn tay muốn xoa xoa đầu cậu, nhưng bàn tay còn chưa có đụng tới