Lộ Chỉ ngước mắt nhìn đèn treo trên đầu, đèn treo tản ra màu vàng nhạt ánh sáng ấm áp, trừ bỏ vừa rồi ở cửa vang lên tiếng thắng xe, xung quanh mình cũng không còn âm thanh nào khác.
Hôm nay là đêm Bình An, ngày mai lễ Giáng Sinh.
Cậu nhớ lại hồi cấp 3, rất nhiều con trai con gái sẽ tranh thủ ngày này mà tỏ tình, ngay cả lúc lên đại học, Đào Đông cũng trong đêm Bình An đề theo đuổi cô gái mà mình thích.
Ngay cả nhóc con Lộ Dao, cũng được người khác tỏ tình. Lộ Dao còn cười nhạo cậu là cẩu độc thân.
Lộ Chỉ khóe môi đều chùn xuống, không biết vì sao cảm thấy mất mát.
Cậu bẹp bẹp miệng, lại nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, 20 giờ hơn. Tần Tư Hoán…… Vẫn chưa gọi điện thoại cho cậu, thậm chí một tin nhắn đơn giản cũng không thèm nhắn.
Cậu hừ một tiếng, ném điện thoại lên sofa, tay ôm trước ngực.
Cậu giận thật rồi!
Lão già Tần Tư Hoán sau có thể như vậy!
Lộ Chỉ biết, hiện tại cuối năm, công ty đang tổng kết, Tần Tư Hoán hận không thể phân thân, thậm chí có đôi khi còn quên ăn cơm.
Chính là……
Cậu có chút buồn bực, đá rơi dép lê trên chân.
Mùa đông, cậu không mang vớ, mắt cá chân cũng lộ ra bên ngoài, bởi vì đột nhiên tiếp xúc với không khí lạnh, làn da mu bàn chân bị lạnh đến đỏ.
Lộ Chỉ tính cách có chút dính người, có đôi khi còn rất ngạo kiều.
Cậu chỉ là muốn Tần Tư Hoán gọi điện thoại cho cậu thôi mà, sau đó nói với hắn một câu đêm Bình An vui vẻ. Mặc kệ Tần Tư Hoán có bận bao nhiêu, thật sự không có thời gian gọi một cuộc điện thoại sau.
Nhưng mà người đàn ông cũng không có gọi điện thoại cho cậu.
Lộ Chỉ giơ tay xoa xoa đôi mắt, thầm nghĩ, cậu sẽ không bao giờ ngủ với Tần Tư Hoán nữa, về sau cậu cũng không thèm gọi điện thoại cho Tần Tư Hoán.
Đến Hứa Hàn còn tặng cho cậu quả táo.
Lão già Tần Tư Hoán này đến Hứa Hàn cũng không bằng.
Cậu ngồi một mình trên sofa, càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, thậm chí còn có chút muốn khóc.
Rõ ràng chỉ là một ngày lễ bình thường thôi mà, nhưng cậu lại cảm thấy mình bị Tần Tư Hoán bỏ rơi.
Cửa lớn được mở ra từ phía ngoài, âm thanh giày da đạp trên gạch men sứ từ từ đến gần, tiếng bước chân trầm ổn càng ngày càng gần.
Lộ Chỉ giật mình ngước mắt, đôi mắt cậu đều đã đỏ, chóp mũi phập phồng, nổi bật trên làn da trắng sáng của cậu, cả mặt cũng nhăn lại.
Bởi vì khiếp sợ, mắt đào hoa hơi hơi trợn tròn, con ngươi phiếm hơi nước, nhìn giống như một con nai nhỏ bị người ta bỏ rơi, vừa ngây thơ vừa đáng yêu.
Người đàn ông nhìn đến bước chân dừng lại, theo bản năng trở tay đóng cửa, có chút nôn nóng: “Sao lại khóc?”
Cửa lớn đóng lại phát ra tiếng vang.
Trong phòng ánh đèn màu vàng ấm chiếu lên vai, bóng bị chiếu lệch sang một bên, một nữa bên mặt chìm trong bóng tối, lộ ra sườn mặt nghiêng đầy sắc bén.
Hắn mặc một thân âu phục chính trang, lộ ra vai rộng eo thon hoàng hảo, quần tây bao lấy cặp chân dài.
Hắn vội vàng chạy từ cửa đến sofa, không một chút châm trễ, đến bên cạnh sofa, hắn nhẹ giọng, hỏi: “Bị ủy khuất cái gì?”
Lộ Chỉ cắn môi, nhìn hắn đang ở bên cạnh, đáy lòng quá ủy khuất, cậu hầu kết giật giật, có chút nghẹn ngào nói: “Chú, anh…… Anh đến rồi.”
“Nhìn thấy chú vui không?” Tần Tư Hoán ngồi xổm bên cạnh sofa, duỗi tay cầm lấy tay nhóc con.
Lộ Chỉ né tránh, thậm chí lấy chân đạp nhẹ vai hắn một cái, cho hả giận mới nói: “Không vui!”
Tần Tư Hoán bị đá không đau không ngứa, ánh mắt hắn chuyển qua nhìn chân Lộ Chỉ.
Mắt cá chân rất trắng, làn da mu bàn chân có một tầng hồng nhạt, ngón chân tròn tròn đáng yêu. Như được tỉ mĩ mài dũa mà thành.
Nhưng hiện tại đang là mùa đông.
Tần Tư Hoán nhíu mày, vươn tay, nắm mắt cá chân cậu, giọng lạnh đi ba phần: “Lộ Chỉ, tại sao không mang vớ?!”
Đã ba tháng không gặp, vừa gặp mặt liền gọi Lộ Chỉ.
Mà không phải gọi là bảo bảo!!!
Lộ Chỉ mũi hừ một tiếng, động động mắt cá chân, lại phát hiện căn bản rút không được, ánh mắt cậu nhìn về phía Tần Tư Hoán tay kia cầm lấy mắt cá chân mình, rầm rì có chút kiêu ngạo: "Anh buông ra!”
Nhóc con rất gầy, mắt cá chân cũng rất nhỏ, như là một làn da mỏng bao phủ lại, giống như chỉ cần hơi dùng sức là có thể bẻ gãy.
Tần Tư Hoán mày càng nhíu chặt hơn, nhìn bộ dáng gầy yếu của cậu, lòng đau đến không chịu được.
Hắn đứng dậy, cong lưng, một cánh tay ôm qua chân Lô Chỉ, tay kia ôm eo cậu, hơi dùng một chút lực, liền đem cả người cậu ôm vào trong ngực.
Tần Tư Hoán mới vừa la cậu, hiện tại không biết xấu hổ ôm cậu!
Lộ Chỉ mới không cho hắn ôm, hắn tàn nhẫn trước, giãy giụa đẩy ra, “Anh đừng đụng vào em!”
Lộ Chỉ không cho hắn đụng chạm, Tần Tư Hoán ngực giống như bị ai đâm vào, hắn cúi đầu hôn hôn Lộ Chỉ, giọng ôn nhu dỗ dành: “Ngoan, chú ôm em đi mang vớ.”
“……”
Vừa rồi còn là nhóc con cố ý gây náo loạn bây giờ lại ngoan ngoãn, lông mi dài rũ xuống, nhẹ nhàng run, gương mặt trắng như tuyết nhẹ nhàn ủng đỏ.
Tần Tư Hoán cười cười, cảm thấy bộ dáng này của cậu quá đáng yêu, hắn nhịn không được lại hôn hôn trán cậu, “Trời lạnh nhue vậy, sao không mang vớ, chân lạnh đến tê cứng rồi sao?”
Người đàn ông trên người còn mang theo hơi lạnh của mùa đông, ngay cả nụ hôn cũng nhiễm một tầng lạnh lẽo.
“Chú.” Lộ Chỉ rất dễ dàng được Tần Tư Hoán dỗ dành, cánh tay cậu câu lấy cổ Tần Tư Hoán, cúi đầu không dám nhìn hắn, “Không phải công việc của anh rất bận sao?”
Tần Tư Hoán nghe cậu gọi, tim đập mạng một cái.
Bảo bối nhỏ của hắn đúng là!
Lúc chán ghét gọi hắn là lão chó già, lúc thẹn thùng thì mở miệng gọi “Chú”.
Hắn nhấc chân lên cầu thang, rũ mắt liếc mắt nhìn bộ dáng e thẹn của cậu, nhịn không được cong môi, chậm rì rì nói: “Đúng vậy, đêm qua tăng ca đến gần sáng.”
Lộ Chỉ nghe vậy lập tức ngẩng đầu, giống như mèo nhỏ tròn mắt nhìn hắn, “Hả? Sao amh không nghĩ ngơi cho tốt? Công việc gấp như vậy, cũng đừng về thăm em.”
Cậu nói xong lại rũ mắt, lông