Lúc Cố Thanh Trần mở mắt ra, trước mắt hết thảy đã vô cùng xa lạ, giường gỗ lim khắc hoa gần cửa sổ, trên bàn gỗ cách đó không xa, ánh sáng của ngọn đèn dầu nhỏ như hạt đậu. Dưới ánh nến, chút mùi máu tươi từ đầu lưỡi truyền đến, đau đớn cháy đốt lan tràn khắp toàn thân. Trí nhớ nàng dừng lại ở hình ảnh tiếng âm thanh phanh xe chói tai lúc nàng qua đường.
Một nha đầu chừng mười lăm tuổi đang mặc trang phục cổ đại bưng thuốc đi vào, thấy nàng tỉnh sắc mặt liền vui mừng, để chén thuốc xuống, lao đến. Cố Thanh Trần nâng trán, không dám tin. Nàng đang ở phim trường sao? Nha đầu quỳ gối dưới giường, nước mắt từng giọt to lăn xuống, lẩm bẩm nói, cuối cùng cũng lấy về một mạng, Thanh tỷ tỷ, tỷ người xấu hù dọa muội, dứt lời chôn đầu khóc rống lên.
Khóe miệng Cố Thanh Trần run rẩy, kỹ năng diễn xuất này đúng là trời sinh hoàn mỹ, ngay lập tức có thể nhận Oscar. Há hốc mồm, cổ họng nóng như thiêu như đốt nghẹn ra một câu, "Nước", nha đầu ngẩng đầu, nước mắt mông lung, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú khiến người ta muốn trìu mến. Cố Thanh Trần thở dài, diễn viên a.
Nha đầu đi tới trước bàn lấy nước, Cố Thanh Trần uống xong, cảm giác mát mẻ theo cổ họng chảy xuôi xuống, chỉ là nuốt một cái, cả một hồi đau đớn lại đánh tới. Xảy ra tai nạn xe cộ sao cổ họng lại đau như thế, đầu Cố Thanh Trần lúc này có chút loạn, chợt choáng váng một hồi, bóng tối lại ụp xuống, bất tỉnh, cảm giác mát mẻ mơ hồ vuốt lên vài phần nóng rực đau đớn trên người.
Tỉnh lại lần nữa là lúc trời đang mờ sáng, Cố Thanh Trần lấy tay mò tới cái vật thể ấm áp bên giường, chính là nha đầu nằm ở một bên liền phát giác động tĩnh, mơ hồ mở mắt, thản nhiên cười: "Thanh tỷ tỷ, khát không?". Trong lòng chợt nổi lên cảm giác ấm áp, lắc đầu hỏi nhẹ nha đầu, tên ngươi là gì, nha đầu liền phát ra thần sắc kinh ngạc, gương mặt nhăn thành một đoàn.
"Tên muội là Thanh Trúc, là tên tỷ đặt, tỷ đã quên sao?", Cố Thanh Trần không hiểu ra sao, hỏi, "Đây là nơi nào, ngày mấy tháng mấy?". Kinh sắc trên mặt Thanh Trúc càng đậm, nói, "Nơi đây là Trường Trữ cung, hôm nay đã là đầu tháng tư". "Trường Trữ cung", ba chữ tiến vào đầu Cố Thanh Trần, trong đầu nàng nhanh chóng hiện lên một ý nghĩ không bình thường, cũng là gấp đến độ cuống quýt ngồi dậy, nhanh kéo cánh tay Thanh Trúc, giọng rốt cuộc không tự chủ mà run rẩy. "Có phải các ngươi là người của đoàn phim, có phải các ngươi ở đây chọc ghẹo ta không, tại sao ta lại ở chỗ này, có phải ở phía sau ta có camera không, ta biết, đây nhất định là có người sắp xếp có đúng hay không?".
Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Thanh Trúc nhăn lợi hại hơn, khó coi như đến sắp khóc rồi, "Thanh tỷ tỷ, ngươi đừng làm muội sợ, muội nghe không hiểu lời ngươi nói. Tỷ bị Quý phi nương nương trách phạt, đã hôn mê ba ngày rồi". Ý niệm trong lòng Cố Thanh Trần phát ra ngày càng rõ ràng, chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi:
" Đây là triều đại gì?"
"Chu Hướng, Cảnh Đồng đế tại vị, tên tỷ là Thanh Sanh, là cung nữ quản sự Trường Trữ cung, mấy ngày trước đây chọc giận Trữ quý phi, bị quất đến hấp hối, thật không dễ dàng mới lấy về được một mạng." Giọng nói Thanh Trúc nghẹn ngào, lại sợ kinh hoảng Cố Thanh Trần, đành miễn cưỡng đem nước mắt giấu ở hốc mắt. Cố Thanh Trần như hoàn toàn phát điên đứng lên:
"Tên quay phim đâu, mau nói có đúng hay không, mau nói đi, ngươi giấu camera ở đâu? Đừng đùa ta, ta làm sao có thể xuyên qua chứ.", giãy dụa đứng dậy, trên người truyền đến trận đau nhức như nhắc nhở nàng, có lẽ đây là sự thật. Thanh Trúc dìu nàng, nước mắt lẫn lộn, "Thanh tỷ tỷ, tỷ không nhớ rõ Trúc sao, trong cung này ngươi đối ta là tốt nhất, đừng dọa Trúc nữa a".
Cố Thanh Trần hít một hơi thật dài, lại chầm chậm thở ra, thất thường như thế làm cho tâm tình nàng kinh hãi một phen, vậy mà sau một nén nhang nàng đã có thể từ từ trấn định lại, nàng quả thật là một người biết chấp nhận thực tế một cách dễ dàng.
"Nói ta nghe chút chuyện đi, chuyện trước kia ta đã đều không nhớ rõ." Thanh Trúc vừa khóc vừa cười, rù rì kể tới.
Thì ra Cố Thanh Trần xuyên đến một triều đại vô căn cứ, mười lăm tuổi vào cung, nay đã qua sáu năm, coi như là một lão cung nữ, cá tính luôn đần độn không linh hoạt, lại không giỏi nói năng nên đắc tội nhiều người, bị chèn ép đẩy đến Trường Trữ cung làm cung nữ quản sự, thu xếp cho các chủ tử bị Hoàng thượng biếm truất, cũng chính là lãnh cung.
Mấy ngày trước đây, Trữ quý phi được Hoàng thượng ân sủng không biết vì sao lại tới đây, mong muốn gặp một người, mà hai người này miễn cưỡng gặp nhau nói mấy lời lạnh nhạt liền "giận cá chém thớt", đem tức giận đổ vào trên người cung nữ. Thanh Sang che chở cho Thanh Trúc chịu phạt thay năm mươi roi, sau đó sốt cao hôn mê. Thái y miễn cưỡng chữa trị, một hơi bất tỉnh ba ngày ba đêm mới có thể tỉnh lại. Cố Thanh Trần thầm nghĩ, chủ nhân thân thể này không biết đã chết hay đã hoán đổi linh hồn vào thân thể ta ở hiện đại rồi. Cung đình tranh đấu chính là loại xuyên không nguy hiểm nhất trong tiểu thuyết, nhất