"Đại ca, dừng tay được rồi",
Từ sau lưng ngựa truyền tới một giọng nói phảng phất tia bất đắc dĩ, mấy người nghe thấy liền lập tức đình chỉ động tác, ai nấy đều mang bộ dạng không dám tin mà nhìn về nơi phát ra giọng nói. Ở phía kia là một thân trường bào nam tử thủy lam, tóc đen buộc lên, cố định bởi một trụ ngọc trên đỉnh đầu. Khuôn mặt trắng nõn, thần sắc dù là tiều tụy mỏi mệt, nhưng dung nhan vẫn như cũ, cực kỳ xinh đẹp. Khí chất ngạo nghễ đã thu liễm đi nhiều, trong tích tắc, dường như còn có thể cảm nhận được sự lo lắng trong ánh mắt nàng, như sương mù vần vũ trong lòng trời, như mạch nước ngầm trong suốt lưu chuyển.
'Hừ' một tiếng, Trữ Viễn Uy ném cho Thanh Sanh một cái trừng mắt, liền xoay người chạy tới đỡ Trữ Tử Mộc xuống ngựa. Một tay nàng dắt ngựa, chậm rãi bước tới nơi mọi người đang đứng, vẻ mặt không giấu được suy tư phức tạp. Trữ Viễn Uy cũng đi tới gần, hắn tới trước mặt Thanh Sanh, vẻ mặt trang nghiêm muốn dọa người, từ cao nhìn xuống mà nói với nàng, rõ ràng từng câu từng chữ,
"Nếu không phải vì Tử Mộc ròng rã cầu xin ta cả một ngày, ta cũng sẽ không đích thân mang mười mấy người theo hộ tống nàng, không ngủ không nghỉ, ngày đêm trên thân ngựa chỉ để tới đây. Hôm nay cũng đích thân ta giao nàng vào tay ngươi, nếu nàng có mệnh hệ gì, dù cho Hắc Hổ quân có phải truy lùng tới gầm trời cuối đất, cũng nhất định phải lấy được mạng ngươi".
Thanh Sanh nhắm mắt, biểu tình cũng không giấu được cảm xúc phức tạp, nhưng cũng chỉ nhìn xuống đất, tầm mắt rơi trên đôi giày da hươu của Trữ Tử Mộc. Người trước nay vẫn luôn coi trọng mặt mũi, coi trọng lễ nghi, nhưng hôm nay lại mang đôi giày phủ kín bụi đất, mà điều này bất giác làm cho Thanh Sanh cảm nhận được một loại tư vị đắng chát trào tới trong miệng. Nàng ngẩng đầu, đưa mắt quét qua Trữ Tử Mộc, nhưng người kia lại tránh né ánh mắt nàng, chỉ đưa mắt nhìn hai vị huynh trưởng mà mỉm cười, tựa như áy náy vì bản thân tùy hứng.
"Quý phi, quay về đi", Thanh Sanh lại rũ mắt, ánh mắt một lần nữa rơi trên mặt đất, đưa ra một câu nói nhẹ tựa cát bụi bay qua.
"Trữ gia sinh tử có nhau, ta theo Nhị ca, Tam ca", Trữ Tử Mộc ổn định hô hấp, đứng thẳng người áp chế sự run rẩy, hướng mắt nhìn Trữ Viễn Chi cùng Trữ Viễn Võ mà miễn cưỡng vẽ lên một nụ cười, nhưng bàn tay giấu dưới ống áo đã sớm nắm thành quyền, đầu móng tay chỉ thiếu khảm vào trong thịt.
"Tiểu muội...", Trữ Viễn Chi nhìn nàng, lại nhìn Thanh Sanh, muốn nói nhưng rốt cuộc lại thôi.
"Không cần nhiều lời nữa. Đại ca, huynh mau trở lại thôi, mấy ngày nay đã vất vả nhiều rồi", Trữ Tử Mộc giữ phong thái bình thản, cố sức giữ lấy nụ cười nơi khóe miệng, cao giọng nói với Trữ Viễn Uy.
"Ta hối hận, lúc đầu đã tha cho nha đầu kia một mạng", Trữ Viễn Uy nhìn bộ dáng gắng sức ra vẻ kiên cường của Trữ Tử Mộc mà không khỏi đau lòng, nhưng cũng chỉ có thể oán hận nhìn chằm chằm Thanh Sanh. Sau cùng, hắn phi thân lên ngựa,hô vang một tiếng, đoàn người lại rời đi.
"Lão Tam a lão Tam, đệ che chở cho nàng làm gì chứ, cứ để đại ca dạy dỗ nàng một chút", Trữ Viễn Võ nói với Trữ Viễn Chi, nhưng ánh mắt như chuông đồng, hung dữ mà nhìn Thanh Sanh, hẳn là đã tức giận tới mức muốn dựng râu rồi. Trữ Viễn Chi cũng không trả lời hắn, chỉ đi thẳng một đường tới bên tuấn mã, phi lên thân ngựa.
Thanh Sanh tiếp nhận lấy cương ngựa từ tay Trữ Tử Mộc, rồi đem Hỏa Lân giao lại cho nàng. Hỏa Lân vào tay chủ nhân liền hí một tiếng dài, cúi cổ không ngừng cọ cọ vào người Trữ Tử Mộc, giống như đang oán trách nàng tại sao lại bỏ nó đi. Trữ Tử Mộc đưa tay vuốt bờm, ôm đầu Hỏa Lân mà nhu hòa dỗ dành.
Thanh Sanh dắt ngựa tới bên tàng cây, nhìn ngựa thở hổn hển muốn phun bọt mép thế này hẳn là đã phải chạy liên tục mấy ngày. Nàng cho nó mấy ngụm nước, hồi sau ngựa mới bắt đầu ăn cỏ, có chút khá hơn.
"Lên đường!", Trữ Viễn Võ oai phong trên lưng ngựa, hô một tiếng thật lớn, chúng tướng liền nhanh chóng tập hợp. Năm trăm kỵ binh, ba ngàn bộ binh, năm trăm xe đẩy chuyên chở vũ khí cùng quân dụng, chậm rãi nối đuôi nhau đi xuyên qua mật đạo trong lòng Yến Sơn, hướng thẳng về phía Trung Nguyên màu mỡ rộng lớn.
Màn đêm buông xuống, đoàn người sắp xếp nghỉ lại tại ngoại trấn Ly Yến. Nơi này có chốt canh gác của Hắc Hổ quân, cho nên an toàn, dù chỉ có mấy phòng nghỉ nhưng cũng đủ nghỉ qua một đêm, hơn nữa lính tráng binh sĩ cũng đã quen phơi gió phơi sương, nghỉ một đêm ngoài trời cũng tốt.
Bữa tối, bốn người ngồi chung một bàn nhưng đều trầm mặc, yên lặng không nói, ai nấy dường như cũng đều có suy nghĩ riêng. Nhai thức ăn mà tưởng như đang nhai sáp nến, ngay cả không khí cũng muốn ngưng đọng, cảm giác bị đè nén làm cho người ta không thở nổi.
"Ta không ăn nữa, không có khẩu vị", lão Nhị Trữ Viễn Võ đập đũa xuống bàn, trừng mắt nói một câu rồi liền đứng dậy, nhưng Trữ Viễn Chi vẫn cực kỳ có tư thái, chậm rãi gỡ cá nướng trên đĩa, lại thản nhiên đưa cơm lên miệng.
"Ta xong rồi, ra ngoài trước a", sau khi hai bát cơm đã vào dạ dày, Trữ Viễn Chi mới buông bát.
Trong gian phòng chỉ còn lại Thanh Sanh cùng Trữ Tử Mộc. Thanh Sanh, ngay cả non nửa bát cơm mà vẫn chưa ăn xong, đưa mắt nhìn qua Trữ Tử Mộc, thấy được người kia cũng là một bộ dạng ngây người, thỉnh thoảng gắp được một hột cơm. Thanh Sanh gắp một miếng cá để tới trong bát Trữ Tử Mộc, không khỏi làm nàng sửng sốt mà ngẩng đầu nhìn một cái, nhưng cũng chỉ tiếp tục cúi đầu, đầu đũa đảo trong bát cơm nhưng tuyệt nhiên không động.
"Mấy ngày nay đi đường không ăn không nghỉ, bây giờ nên ăn nhiều một chút", Thanh Sanh lên tiếng khuyên nhủ, vừa nói đã thấy hốc mắt người kia lập tức đỏ lên, ướt át. Nhìn Trữ Tử Mộc như thế, trong lòng nàng không tránh được khó chịu, cho nên lại cúi đầu nhìn chén cơm, tự nhủ rằng không cần phải nhiều lời nữa. Hai người có tâm tư khác biệt, nhưng đều mang một bộ dạng chán chường, lại cùng tự cường nhẫn nại, một màn này hẳn là có thể làm cho lòng người chua xót biết bao.
"Lần này tới Đế kinh thập phần hung hiểm, ngươi trở lại Yến Sơn quan đi thôi...", Thanh Sanh vẫn kiên trì khuyên nhủ.
"Ý ta đã quyết, không cần nhắc lại nữa", cổ họng Trữ Tử Mộc ngạnh lại, cứng rắn phản bác, đôi đũa trong tay cũng mạnh mẽ đâm xuống bát cơm.
"Ngươi cần gì phải làm như thế? Thanh Sanh bất quá cũng chỉ là một cung nữ bình phàm hèn mọn, không đáng để ngươi tốn tâm tư chờ đợi, càng không đáng để ngươi mạo hiểm tính mạng", Thanh Sanh nhìn ánh mắt của Trữ Tử Mộc mềm mại lưu luyến mà trong lòng cũng mềm đi, nhưng cũng chỉ có thể sâu kín thở dài.
"Có đáng hay không trong lòng ta tự có quyết định", Trữ Tử Mộc vẫn ngang ngạnh đối đáp, dù là ngữ điệu nàng đã thành cứng ngắc.
"Không thể cưỡng cầu, vậy thì buông tay đi thôi. Cũng đừng tiếc nuối làm gì, chỉ khiến bản thân ngươi mệt mỏi, tâm ngươi đọa ma chướng, cho nên chi bằng từ bỏ chấp niệm, coi như hết thảy cũng chỉ là một hồi phong vân. Bỏ qua hết đi, bỏ qua ta, cũng là buông tha cho chính ngươi", Thanh Sanh cúi đầu nhìn cơm trắng, mấy sợi tóc rũ xuống trước mắt che lại tia đau xót trong mắt nàng. Thanh âm của nàng nhẹ nhè như gió thoảng, thoạt nghe vô cùng ôn nhu ấm áp, nhưng thực ra có thể làm lòng người lạnh đến kết băng.
Nhưng Trữ Tử Mộc lại bỗng nhiên nở một nụ cười, nụ cười này càng ngày càng chói lọi lóa mắt, nhưng ánh mắt nàng đã mông lung từ lúc nào, con ngươi hổ phách cũng đã bị thủy ý bao phủ.
Một nụ hôn của ngươi, vô tình rơi xuống môi ta, cũng vô tình khiến tâm ta động. Ta muốn từ bỏ ngươi, cũng muốn buông tha cho ta, nhưng đêm đó ngươi uống say mà chiếm lấy ta, cũng nói ngươi yêu ta.
Khi ấy ngươi quỳ xuống cầu xin, nói rằng hãy để ngươi theo Đoan hậu trở về Phượng Tê cung, cho nên ta đã thành toàn mà buông bỏ. Rồi ngày kia ta nhận được tin báo ngươi đã chết rồi, điều này in trong lòng ta, làm cho lòng ra nóng rực đến đau đớn. Ta nghĩ, ra là ngươi muốn dùng cách tàn nhẫn đến mức này, để cho ta có thể ghi nhớ ngươi cả đời.
Ngươi quên đi hết thảy, vô tư mà ỷ lại vào Nguyệt Tịch, quấn lấy