Đầu tháng sáu, gió nam ấm áp thổi tới mang theo hơi nóng của mùa hè. Mùng 7 là sinh nhật Thanh Trúc, tiểu nha đầu nói năm ngoái Thanh Sanh đã vẽ tranh tặng nàng, năm nay muốn nàng làm cho một bữa tiệc sinh nhật, làm cho nàng bối rối một phen.
Sửa sang lại bếp lò, lại làm một khoảng trống nho nhỏ phía dưới. Dùng ván gỗ cùng da trâu ghép lại thành một cái quạt gió thủ công, che chắn bốn bên để đảm bảo nhiệt độ bên trong được ổn định. Cuối cùng cũng miễn cưỡng ra được hình dáng một cái lò nướng, có thể làm bánh sinh nhật cho Thanh Trúc rồi.
Thanh Trúc nói ở quê nhà nàng có tập tục khi thiếu nữ tròn 16 tuổi sẽ được tỷ tỷ thêu hà bao, tặng cho như một món quà nhân ngày sinh nhật. Vấn đề này thì Thanh Sanh hoàn toàn không có nửa điểm khái niệm, nàng chỉ còn cách mang vẻ mặt đau khổ cầu xin Nguyệt Tịch may giúp mà thôi. Sau đó tự mình thêu hai chữ 'Thanh Trúc' lên trên, nét chỉ xiêu vẹo, đã vậy còn bị kim đâm đầy tay. Nguyệt Tịch không nhịn được mà giễu cợt nàng một hồi.
Từ dạo trước đã ước định, giờ Thân mỗi ngày Thanh Sanh sẽ theo Đoan Hậu cùng nàng đánh cờ. Đã là mùa hè, khi ở ngoài trời có thể cảm nhận được nhiệt độ tăng làm cho không khí trở nên nóng bức hơn một chút, may mắn thay khi vào nhà lại vừa vặn mát mẻ. Lại nói, Đoan Hậu trước nay đều nổi tiếng cầm kỳ thi họa, kỳ nghệ nhuần nhuyễn, Thanh Sanh phận làm "tép riu", thua cờ đến mức xanh xám mặt mày cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Nàng đành nghĩ chiêu vớt vát lại mặt mũi, dạy Đoan Hậu đánh cờ năm quân. Khi mới dạy, Đoan Hậu còn đang mịt mờ nên Thanh Sanh còn thắng, từ từ Đoan Hậu hiểu rõ quy luật, áp dụng chiến thuật cờ vây mà chơi, giờ đây nàng liền trở thành "tướng quân giáp trụ đầy đủ", còn Thanh Sanh đã rớt xuống làm "nông phut ay không tấc sắt" từ lúc nào không hay. Không bao lâu sau, Thanh Sanh liền đầu hàng.
"Ngươi lần trước lại thua rồi, thử lại một ván đi", Đoan Hậu tay vừa uyển chuyển thu cờ vừa nói, bộ dạng vân đạm phong khinh không chấp thắng thua. Trái ngược với nàng là vị tiểu thư đang ngồi đối diện kia, Thanh Sanh mang vẻ mặt đưa đám nheo mắt nhìn trời cao...
"Hoàng hậu nương nương a, không bằng người trở về phòng đọc sách, viết chữ hay vẽ tranh gì đó... thế nào? Thanh Sanh mài mực cho người được chứ?", nàng ngay lập tức chuyển sang làm một bộ dạng lấy lòng, cười cười, tìm cơ hội thoát thân trốn tránh đánh cờ. Đoan Hậu cũng không làm khó nàng, thỉnh thoảng đánh cờ, vẽ tranh viết chữ này kia, cuộc sống bình đạm cũng trôi qua mau.
Đêm khuya, Thanh Sanh vẫn đang ở hậu viện. Nàng đang làm tư thế ngồi xổm, xuống tấn, hai chân khẽ run, mồ hôi chảy dọc từ thái dương xuống cằm. "Giơ tay lên, thẳng lưng!", Vân Khuynh vừa ăn vặt vừa thản nhiên ngồi một bên gõ gõ cành cây xuống nền đất. Đúng thật là rước họa vào người, Thanh Sanh nghiến răng nghĩ thầm. Cuối cùng lại hỏi Vân Khuynh:
"Cô cô một thân võ nghệ, vì sao lại nguyện ý ở lại lãnh cung nơi này?"
"Hoàng hậu có ân, ân chưa trả hết, chưa thể đi", Vân Khuynh nói.
"A, ra vậy. Theo như ta thấy Hoàng hậu nương nương là người có thiện tâm, lại được cô cô trung thành theo sau, ta nghĩ chuyện vu cổ ám toán kia cũng chỉ là chuyện đồi đại không xác thực."
"Điều tối kị trong cung cấm, không nên nhiều lời về chuyện của chủ tử, ngươi không biết sao?", Vân Khuynh ngừng ăn, lấy lại bộ dáng nghiêm túc chỉ chỉ cành cây về phía Thanh Sanh.
"Cô cô cũng sắp đến tuổi xuất cung, không có ý định tìm một người tốt mà gửi gắm sao?"
Ánh mắt Vân Khuynh chợt lóe lên, chuyện năm xưa như hiện ra trước mắt. Vân Khuynh, nguyên danh Tần Hoan Hỉ, xuất thân từ võ gia. Nàng từ nhỏ đã có thiên phú luyện võ, học được Phong Ảnh kiếm pháp, là kiếm pháp tổ truyền Tần gia, từ khi còn là thiếu niên đã lưu lạc giang hồ hành hiệp trượng nghĩa, tự xưng Vô Ảnh kiếm nữ, khi đó mỹ danh cũng đã ít nhiều lưu truyền.
Sau đó tên tuổi nàng cùng Phong Ảnh kiếm pháp cũng dần được người trong giới giang hồ biết đến, không ít người nổi lòng tham với bí tịch kia. Đến một ngày kia Tần gia cả nhà đều bị ám hại, nàng tuổi trẻ khí thịnh mạnh mẽ nhưng lại trúng mai phục của kẻ thù, trúng nhuyễn cốt tán, tay chân vô lực. Nàng bị trói trong một ngõ hẹp, tiếng quần áo bị xé cũng theo đó vang lên hòa cùng với tiếng cười man rợ của tên kia, tất cả tựa như một cơn ác mộng. Giây phut đó không biết từ đâu xuất hiện một thân bạch y công tử đứng chặn trước người nàng, thân thể thon gầy lại có thể đẩy lui cả một trời mây đen. Khuôn mặt non nớt trắng nõn thanh tú lại mang thái độ lạnh nhạt mà đứng đối mặt ác nhân trong tay cầm đao. Năm đó, Đoan Hậu mới mười lăm tuổi, phẫn nam trang, đang trên đường trở về từ hội thi khoa cử.
Ngay sau đó gia đinh từ đâu chạy tới đuổi lui tên cầm thú kia, lúc ấy mới biết vị công tử bạch y kia chỉ là một tên tay trói gà không chặt, nhưng lại không biết sợ mà chắn trước người nàng. Thời khắc khi hắn quay người đi, tựa như có thể cảm nhận được ánh mặt trời đang nhảy ra từ trong rặng mây đen, xua tan đi bóng tối ẩm ướt trong ngõ hẹp đó. Thời khắc đó, gương mặt hắn hiện ra trước mắt nàng, kỳ lạ thay, gương mặt ôn nhuận, mi mục như vẽ, ánh mắt xa cách nhưng rọi lên tia ấm áp chiếu vào tâm nàng.
Khi biết 'hắn' hóa ra lại là 'nàng', trong lòng cũng là có vài tia mất mát, nhưng rốt cuộc vì ân nghĩa mà không thể rời nàng đi. Đổi tên, theo nàng vào cung, phò trợ nàng.
Trừ ác phạt gian, trước nay chuyện anh hùng cứu mỹ nhân đều đã cũ rích, nghe đã không muốn lọt tai thêm nữa. Nhưng ngược lại, ban đầu không cần biết nguyên do, cũng không có ý đồ, nhưng một người lại hết lòng tận tâm bảo vệ người kia, dù là bằng hữu hay là tình ái, đều đáng trân trọng.
"Lúc ta nhìn ánh mắt của nàng, liền có thể hiểu nàng sẽ không phải là loại người làm chuyện vu cổ ám hại như vậy...", Thanh Sanh nói, ánh mắt kiên định. Nàng nhớ lại ánh mắt Đoan Hậu, ánh mắt đạm bạc xa lánh, trong suốt không hề nhiễm bụi.
"Ân. Nếu Hoàng thượng cũng tin nàng giống như ngươi, chuyện đã không như vậy. Nàng nhất định sẽ vui vẻ hơn..."
"Đương nhiên là ta tin nàng, cho dù nàng vẫn luôn trầm mặc không nói, cho dù ta cũng không hiểu hết nội tình, ta vẫn luôn tin nàng. Nàng nhất định không phải là loại người có thể làm ra những chuyện như vậy...", vừa dứt lời, chợt có tiếng động xột xoạt từ sau bụi cây truyền tới. Giật mình vội vàng xoay người, đảo mắt nhìn một vòng xung quanh. Chỉ thấy ở phía xa tựa như có một bóng trắng lướt qua, nàng sợ đến mức khuôn mặt trắng noãn biến thành tái nhợt.
"Làm sao vậy, ta tưởng lá gan ngươi cũng lớn lắm chứ?", Vân Khuynh giương khóe miệng hỏi.
"Ta đây là giật mình, không phải sợ", Thanh Sanh nhanh chóng lấy lại bộ dáng lãnh đạm nghiêm túc, sửa lời Vân Khuynh, như sợ rằng trong đầu nàng sẽ có suy nghĩ sai lầm.
Chẳng bao lâu đã đến mùng bảy, đương nhiên là không thể thiếu bánh ngọt cho sinh nhật của Thanh Trúc. Một hồi náo nhiệt nhào bột, đi xin sữa, ủ sữa cho lên men làm thành bơ phết lên bên trên mặt bánh đã nướng, rồi còn bày lên trên từng miếng lê, đào, nho, đại khái cũng thành một cái bánh sinh nhật hoa quả tự làm. Nàng còn nổi hứng cắm lên trên vài thanh trúc bản nho nhỏ thay cho nến, vì nàng thực sự không có cách nào kiếm ra nến sinh nhật a...
Thanh Sanh còn đặc biệt làm những món Thanh Trúc ngày thường vẫn thích ăn, cánh gà chiên, khoai tây chiên, rồi còn món Đoan Hậu thích ăn đậu hũ xào kiểu Tây Hồ, cần xào bách hợp, Nguyệt Tịch thích cá diếc hấp, Uyển Phi thích ăn gà xé phay. Thanh Sanh cũng nghĩ cho bản thân nàng, lại làm thêm xôi chưng sườn cùng với một bàn rau thanh đạm. Nhìn mọi người ai cũng sang mắt lên, trong lòng Thanh Sanh không khỏi phát ra tia vui vẻ. Cảm khái, nàng đi theo con đường kiến trúc thật là phí phạm một tài năng ẩm thực.
Náo nhiệt cả ngày cũng xong xuôi. Mặt trời ngả về chiều, nhiệt độ dịu đi khá dễ chịu, Thanh Trúc bày bàn giữa đình viện. Hôm nay lão ma ma thân thể không khỏe, đã sớm lui. Đoan Hậu, Vân Khuynh, Uyển Phi, Nguyệt Tịch cùng hai vị Tài tử cùng ngồi xung quanh bàn tròn.
Hôm nay