Thanh Sanh xoay người thu kiếm, rồi lảo đảo chạy tới bên người Trữ Tử Mộc. Cước bộ khó khăn khổ sở, nàng phủ phục quỳ xuống đất, run rẩy sợ hãi che lấy nơi máu tươi đang rỉ ra ồ ạt, nhưng máu vẫn không cầm được, nàng cuống quít xé ngoại bào, băng lấy vết thương.
"Vô dụng thôi... Yên lặng một chút, để ta có thể hảo hảo nhìn ngươi", dung nhan vốn luôn ngạo nghễ của Trữ Tử Mộc giờ đây bởi vì mất máu mà đổi thành màu xanh trắng, đôi môi cũng không còn chút huyết sắc. Nàng bỗng nhiên nấc lên, rồi phun ra một ngụm máu đỏ thẫm, nhuộm lên đôi môi tái trắng, kéo lại chút sức sống kinh diễm cho dung nhan nàng. Nàng chậm rãi giơ tay áp lên sườn má Thanh Sanh, nâng lấy gương mặt nàng, nhất nhất yên lặng nhìn ngắm.
"Không được... không được như thế...", Thanh Sanh cúi đầu, đôi môi run rẩy không ngừng niệm chú. Nàng lóng ngóng kéo ống tay áo lau đi vệt máu loang ra nơi khóe miệng Trữ Tử Mộc, rồi lại bao bọc lấy bàn tay lạnh như băng của nàng, vừa không ngừng lẩm bẩm,
"Không được, ta không cho phép...", "Tại sao nàng lại ngu ngốc như thế, ta không đáng, sinh mạng của ta cũng không đáng để nàng phải đánh đổi như vậy...", con ngươi Thanh Sanh nổi tơ máu đỏ lừng, hốc mắt cũng sớm đỏ lên, vừa nghẹn ngào đứt đoạn trách cứ vừa xoa nắn bàn tay Trữ Tử Mộc, hòng kéo lại tia ấm áp.
"Ngươi có còn nhớ... khi ở Lạc Tiên sơn, ta đã từng hỏi ngươi...nếu ta chết đi rồi, vậy sẽ có một ngày ngươi quên ta sao? Khi ấy ngươi nói ngươi không biết, vậy bây giờ... ngươi có thể trả lời ta lại một lần nữa được hay không?"
"Không quên, không quên... đến chết ta cũng không quên", Thanh Sanh nhắm nghiền mắt, bộ dạng thống khổ này làm cho người ta không dám nhìn thẳng. Nàng ôm chặt Trữ Tử Mộc, nước mắt không kìm được mà mãnh liệt trào ra, hòa với máu tươi nhuốm trên dung nhan nàng.
"Thanh Sanh a... Trước đây ta chỉ biết tranh đoạt, yêu một người, nghĩa là nhất định phải đoạt lấy người ấy, dùng chút thủ đoạn thì có sao. Khi ấy Đoan Hậu đẩy ngươi theo ta đi Mạc Bắc, ta nhận ra một điều, thì ra yêu cũng là thành toàn, là buông tay... cho nên... sau này ngươi quên ta đi thôi, hảo hảo sống là tốt rồi",
"Không được, ta không cho phép...", đầu óc Thanh Sanh đã sớm quay cuồng, thần sắc bi ai thống khổ này lại làm Trữ Tử Mộc có chút mãn nguyện, ngắm nhìn từng giọt nước mắt nặng trĩu không ngừng rơi xuống từ khóe mắt người kia.
"Ngươi khóc rồi. Ngươi rơi lệ rồi, có phải trong lòng ngươi cũng có chút... để ý tới ta hay không?", nàng hỏi, nhưng lúc này nói chuyện đã là một việc quá đỗi khó khăn đối với nàng. Nàng lại ho khan mấy tiếng, máu tươi lại trào ra, thấm vào trường sam xanh ngọc, loang ra thành những đóa bỉ ngạn đỏ chói, tiên diễm mà bi ai.
"Ta, ta thật không cam lòng, dù có chết đi có lẽ cũng không cam lòng... Giữa ta và nàng, ta biết... ta sẽ thua, nhưng không ngờ... thậm chí ngươi lại quên ta, thậm chí không muốn nhớ lại... Ta trong lòng ngươi, lại thất bại tới như vậy...", Trữ Tử Mộc dồn sức nói tiếp, nhưng tâm tình kích động, lại không ghìm được mà ho ra một ngụm máu.
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa....", Thanh Sanh lắc đầu không ngừng, lệ như suối trào, ánh mắt tê liệt chỉ còn lại luống cuống cùng đau đớn không nguôi.
"Những lời này... bây giờ không nói, sau này... không còn cơ hội nói nữa...",
"Thanh Sanh, ngươi có biết... trong cuộc đời ta, quãng thời gian vui vẻ nhất... lại là thời điểm ta bị cấm túc ở Mộc Hà cung. Khi ấy chúng ta gắn bó biết bao, vui vẻ biết bao, đáng tiếc ngươi đã quên... Đêm đó ngươi say, ngươi nói ngươi yêu ta... đúng vậy, ngươi nói yêu ta, nói rằng trong lòng ngươi có ta... nhưng ngươi cũng đã quên. Trữ Tử Mộc ta, tuy rằng chết đi rồi, cũng không cam tâm...", Trữ Tử Mộc thều thào từng chữ, hơi thở cũng dần yếu đi, nhưng những lời này lại như đao khắc kiếm mài đâm vào tim Thanh Sanh.
"Ta mệt mỏi rồi, mệt mỏi rồi... Ta muốn ngủ một giấc thật sâu. Thanh Sanh, lần này... lần này ngươi đừng tới đánh thức ta. Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, là do ngươi tới Mộc Hà cung đánh thức ta... nhưng ta lại nhẫn tâm phạt ngươi... cho nên lần này... ngươi đừng, đừng đánh thức ta nữa...", Trữ Tử Mộc nghiêng đầu, lông mi run rẩy, mí mắt bắt đầu muốn chạm nhau, sinh mạng cũng dần tuột khỏi tay nàng.
"Mộc Nhi... đừng ngủ, đừng ngủ. Ta vẫn nhớ, hết thảy đều nhớ, nàng mau mở mắt...", Thanh Sanh ôm siết lấy Trữ Tử Mộc, cảm nhận được thân thể người trong vòng tay bắt đầu mất đi nhiệt độ mà trở nên lạnh như băng, cảm nhận được tính mạng của nàng đang nhanh chóng trôi qua. Thanh Sanh gấp gáp ôm lấy, như thể đang ôm trân bảo, truyền cho nàng hơi ấm. Trữ Tử Mộc lại miễn cưỡng dùng sức hé mắt, con ngươi hổ phách đã ảm đạm tàn lụi lại lóe sáng một tia yếu ớt, dường như là không thể tin.
"Khi ấy ta thấy được tờ giấy có nét chữ ta viết mà nàng luôn cất giữ, ta đã nhớ lại hết thảy... Nhưng Mộc Nhi a.. ta không dứt bỏ được Nhược Hoa, ta cũng không thể ích kỷ níu giữ nàng. Ta không dám thừa nhận, ta không dám đối mặt, ta không muốn chấp nhận rằng trong lòng ta có cả hai người. Ta chỉ có thể trốn tránh, ta còn có thể làm gì đây...",
"Nhược Hoa mất đi ta, nàng sẽ phát điên, ta biết nàng sẽ không sống nổi. Nhưng Trữ Tử Mộc nàng không giống vậy, ta biết rằng nàng rất kiên cường, cũng vô cùng kiêu ngạo, dù không có ta nàng cũng vẫn có thể sống rất khá. Cho nên... ta chỉ có thể đẩy nàng đi, hết lần này tới lần khác, ta biết nàng đau lòng, mà ta cũng đau lòng, nhưng a... ta là một người hèn nhát, ta không biết làm sao, Tử Mộc...",
"Thậm chí ta cũng chưa bao giờ nói ta sẽ đợi nàng, ta rất hối hận, vô cùng hối hận, Mộc Nhi... nàng cố gắng một chút, để ta có thể làm lại, có được hay không...", Thanh Sanh cúi đầu, nói từng lời mà như bị búa bổ trong lòng.
"Cố Thanh Sanh... ngươi là một tên khốn kiếp! Hỗn đản... đáng chịu ngàn đao...", trên gương mặt đã mất đi sức sống của Trữ Tử Mộc giờ đây lại tràn ngập bi phẫn, bất lực đến cực điểm.
"Tha thứ cho ta, Mộc Nhi... đừng, đừng bỏ lại ta... chỗ này của ta rất đau, quả thực rất đau, đau đến ta không thở được...", Thanh Sanh cầm bàn tay lạnh ngắt của nàng, áp lên trên lồng ngực mình, để nàng cảm nhận được nhịp tim đang cuồng loạn. Nước mắt trên mặt nàng tựa như có thể gột rửa hết thảy những vệt máu tươi, nước mắt mang theo xiết bao là hối hận cùng tự trách.
Tròng mắt vô hồn của Trữ Tử Mộc chỉ còn sót lại đau xót thống khổ, nàng nâng tay dùng sức đánh lên ngực Thanh Sanh, mang theo oán hận vô tận, nàng muốn hỏi, tại sao ngươi lại nhẫn tâm lừa gạt ta. Lòng nàng như bị ai siết, lại ho ra một ngụm máu tươi, Thanh Sanh sợ nàng làm chính mình bị thương, bắt lấy tay nàng mà đưa tới bên môi, khẽ hôn.
Xúc cảm mềm mại ấm áp từ lòng bàn tay truyền tới