"Được các vị hương thân tin tưởng, vậy chúng ta đồng hành cũng tốt", sau cùng Thanh Sanh vẫn không thể làm gì khác ngoài đồng ý, khiến cho mọi người đều hài lòng, muốn lập tức khởi hành.
"Cố huynh đệ, khoan đã, chờ ta một chút", phía xa là chủ quán rượu Trần gia, đang cõng một túi hàng hóa trên lưng, lảo đảo chạy tới, theo phía sau là Trần phu nhân, vừa đi vừa không ngừng quát mắng.
"Trần đại ca, quán rượu của huynh...", Thanh Sanh quay đầu nhìn lại, không thể không kinh ngạc. Ngay cả Trần Phúc cũng tới, hẳn là đã quyết bỏ lại quán rượu, mà quán rượu của hắn là tổ truyền ba đời, đáng tiếc biết bao.
"Không sao không sao, quán rượu thì có ích gì chứ, phu nhân ta lúc nào cũng mắng ta cả đời chỉ biết trông quán rượu, không có tiền đồ", Trần Phúc xoa xoa mồ hôi trên trán, rồi quay lại hô,
"Mau chân lên chút, chuẩn bị khởi hành rồi a!",
"Trần Phúc, ông là đồ vô lương tâm, không biết dừng lại đợi ta còn dám mở miệng giục ta đi nhanh, thật không có lương tâm!", người còn chưa tới đã nghe thấy giọng nói lanh lảnh, Thanh Sanh lắc đầu, rồi cùng Trữ Tử Mộc nhìn nhau cười, kề môi bên tai nàng nói nhỏ, "Vẫn là mỹ nhân nhà ta ôn nhu nhất...", mà Trữ Tử Mộc cũng chỉ đảo mắt hừ lạnh, đẩy nàng ra chút, nhưng trong mắt đã chất chứa ý xuân.
Mấy cỗ xe ngựa, một đàn ngựa mười con cùng hơn mười người từ từ men theo đường đất, rời khỏi núi Ngô Trạch.
---
"Mấy năm nay thiên tai hoành hành, chẳng thà tiến Bắc kiếm kế sinh nhai, nơi ấy gần Đế Kinh, hẳn cũng là chốn phồn hoa đô hội, cũng tốt hơn ở tiểu trấn bám vào mấy mảnh vườn ruộng", đại hán nhả ra một đám khói thốc, ngồi xuống bên đường, bắt đầu nói.
"Thời tiết, mùa vụ, đất đai sông suối, hết thảy chúng ta đều phải dựa vào lão thiên, ngươi cũng không thể trách thiên địa làm khó chúng ta", Trần Phúc thấy phu nhân đã đi khỏi, ngồi xuống bên mấy người kia, nhận lấy từ đại hán một mẩu thuốc lá, cẩn thẩn cuốn cuốn lại, châm lửa hút một hơi, rồi nói tiếp,
"Lão thiên tạo ra con người, tạo ra gốc rễ vạn vật, từ thời tổ tiên của chúng ta cũng vậy. Chúng ta bé nhỏ, chỉ có thể thuận theo thiên ý, còn biết làm thế nào nữa a", phu tử Trương Tĩnh Văn phẩy phẩy tay xua đi đám khói thuốc Trần Phúc vừa nhả ra, cũng chen lời bàn luận.
"Phải, chúng ta đều là phàm phu tục tử, có chút không nghe lọt những lời ngươi nói, nhưng cũng biết rằng con người chúng ta không thể trái lại số trời. Cho nên a, kiếp này thành tâm cầu nguyện một chút, biết đâu kiếp sau có thể được đầu thai vào một nhà giàu có, hưởng phúc cả đời", thợ rèn Lâm Hà xắn ống tay áo, để lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, rồi cầm bầu rượu đưa lên miệng tu mấy hơi.
"Nếu ngươi sinh ra đã định sẵn số nghèo, dù ngươi đào được vàng, rồi vàng cũng sẽ thành đồng vụn mà thôi. Nhưng nếu ngươi sinh ra đã kéo theo phú quý, dù ngươi nhặt được tờ giấy trắng, rồi giấy cũng biến thành ngân phiếu. Bởi vậy mới nói, con người sống trên đời hết thảy đều có số mệnh", một người bán hàng rong cũng tới ngồi xuống, rồi hạ giọng nói tiếp, "Mấy người các ngươi xem Nam Quận vương kia, sinh ra là Tứ Hoàng tử gì đó, nhưng lợi dụng lúc loạn lạc mà nghịch thiên trái địa, kết cục cũng thật thê thảm. Bởi vì sao chứ? Bởi vì hắn a, sinh ra không mang thiên mệnh, đương nhiên dù thế nào cũng không thể làm chân mệnh Thiên tử", hắn buôn bán lang bạt khắp nơi, cũng đã đi trong Nam ngoài Bắc, nghe được không ít chuyện, lời nói ra cũng làm người ta thích thú.
"Nam Quận vương lấy cớ Cảnh Đồng đế băng hà, khởi binh muốn phế Tân hoàng, nhưng rồi lại bại đến thảm hại, cuối cùng vẫn là giữ được cái mạng, nhưng bị đày tới biên ải suốt đời. Mấy năm nay Tân hoàng tại vị, nhìn chung bách tính cũng ổn định, cái này là phúc của Đại Chu", lại có người tiếp lời, lời nói nghe cũng rất lọt tai.
"Thánh uy của Thiên tử không ai dám mạo phạm, mấy lời ấy của ngươi cũng đúng lắm. Hoàng thượng vốn là theo thiên mệnh mà lấy dân làm gốc, như thế mới có thể giữ long ân đến muôn đời", Trương tiên sinh vỗ tay tán thưởng.
Thanh Sanh vẫn chỉ yên tĩnh ngồi một bên nghe đám người thi nhau bàn luận, suy tư một lát mới hỏi, "Trong mắt các ngươi, trời và đất có hình thù như thế nào?"
"Hình thù sao?", mọi người chằm chằm nhìn nàng một khắc, rồi đồng loạt ngửa đầu nhìn trời, trong mắt mông lung nghi ngờ không biết trả lời ra sao, rồi đều nhìn về phía người bán hàng rong, đợi hắn lên tiếng.
"Cái này... trong sách vở có nói, bầu trời như cái lồng, mặt đất như bàn cờ, không phải sao?", Trương Tĩnh Văn nghi hoặc trả lời, "Không phải, ta có nghe người lái thuyền ở cảng kể qua, biển khơi là vô tận, không có bến bờ", người bán hàng rong lại phản bác. Thanh Sanh cười nhẹ, bẻ một đoạn cành khô, vẽ trên mặt đất một hình cầu rồi chỉ chỉ.
"Cái này là một hình cầu, người ta gọi Trái Đất, hay còn gọi Địa Cầu, tất cả mọi người chúng ta đều đang ở trên bề mặt của nó, mà xung quanh nó, toàn bộ đều là trời", nàng lại vẽ xung quanh hình cầu lớn hai hình tròn to nhỏ khác nhau, "Cái này là mặt trời, ở kia là mặt trăng. Trái đất quay quanh mặt trời, cũng tự quay quanh chính nó, quay đủ một vòng sẽ hoàn tất một ngày, đây cũng là cái gọi là thiên đạo".
Qua nửa ngày, mọi người vẫn yên lặng nhìn nàng không dời mắt, yên lặng như tờ, hẳn là đã bị nàng dọa sợ rồi.
"Vớ vẩn, thật vô cùng xằng bậy, thời Thượng cổ Nữ Oa thần nữ đã chính tay khai hoang, tạo nên trời đất, nặn ra con người...",