Tiếng gió ào ào thổi khắp tứ phía, khiến cho những bông tuyết nặng trĩu thi nhau nhào lộn trên không trung, như những cơn lốc vô hình tạt qua sườn mặt Thanh Sanh, thấm vào cả lớp áo bào dày dặn, hóa thành dòng nước rét lạnh thấu xương. Nàng dựng cao cổ áo, tuyết đã rơi dày tới mức nàng không còn nhìn rõ màu đỏ thắm của cửa cung nữa, đành co rúm thân thể tiến lại gần cửa cung, nép mình dưới vòm cao, khuôn mặt nhỏ nhắn đã sớm đỏ bừng, nhưng tay chân lại lạnh băng như sắt.
Quan binh cũng kéo nhau nép vào dưới mái vòm. Theo quy định, dân thường nếu không có phận sự sẽ không được tiến vào sâu như thế, cho nên tên đầu lĩnh đành nhìn Thanh Sanh rồi cúi đầu cười cười, sau đó đẩy nàng ra xa một chút.
Một chiếc xe ngựa từ trong cung phi nhanh ra ngoài, vó ngựa nện trên nền tuyết vừa hiện lên đã bị tuyết trắng lấp đầy.
"Ai tới?", tên đầu lĩnh co ro tiến tới chặn đầu xe ngựa, Thanh Sanh cũng lập tức chăm chú lắng nghe.
"Là Phùng Viễn tướng quân", một giọng nam tử trầm thấp truyền ra từ trong xe ngựa. Không phải Vân Khuynh, cũng chẳng phải Đoan Nhược Hoa, Thanh Sanh cũng buông lỏng tâm tư, ánh mắt rũ xuống, hẳn là lại thêm một lần thất vọng.
Một trời tuyết trắng tung bay tưởng như không bao giờ dừng lại, chừng hơn một canh giờ sau mới có dấu hiệu vãn dần. Cả người Thanh Sanh đều bị tuyết trắng phủ kín, tay chân nàng thậm chí còn không có sức để run rẩy, toàn thân đã lạnh đến cứng ngắn. Nàng chậm chạp cử động tay chân, phủi đi lớp tuyến đang phủ trên người, lúc này mới có thể quay đầu nhìn lại. Dường như cả kinh thành đã bị cơn bão tuyết nhấn chìm trong màu trắng tinh khôi nhưng lạnh lẽo, trên đất, trên thành cung, trên mái nhà, đâu đâu cũng là tuyết phủ, ngay cả trên không trung vẫn còn lác đác những bông tuyết phiêu phiêu.
Sắc mặt nàng tái như tro, cả người lúc này mới bắt đầu run rẩy kịch liệt. Nàng vòng tay ôm lấy ai, cố giữ lại một chút ấm áp nhỏ nhoi.
Đột nhiên nàng nhớ lại ngày kia khi Đoan Nhược Hoa được phục vị trở lại Phượng Tê cung, đêm ấy cũng có cơn bão tuyết như thế này, mà nàng cũng giống như bây giờ, chờ đợi ở đây không biết tới khi nào. Dường như đều là số phận đã an bài, khiến cho Đoan Nhược Hoa và nàng mãi mãi cũng không thể gặp lại nhau.
Nước mắt nỏng hổi rốt cuộc chẳng kìm được nữa, vô thanh vô sắc trượt ra từ khóe mắt, Thanh Sanh ngửa đầu, thở ra một làn khói mịt mù, chỉ có nàng mới biết tiếng thở dài này có biết bao bi ai thống khổ. Tên đầu lĩnh lúc này mới chạy tới ngó nàng một cái, thấy bộ dạng thê lương của nàng cũng chỉ biết lắc đầu cảm thán mà thôi.
Có tiếng bước chân chậm rãi giẫm lên nền tuyết mềm mịn, từng bước từng bước ngày càng rõ ràng. Thanh Sanh quay đầu nhìn lại, cách nơi nàng đứng không xa, dưới trời tuyết phiêu phiêu trắng xóa, có bóng dáng người nàng đã đợi chờ thật lâu, tưởng như đã chờ qua mấy xuân thu.
Người nọ mặc một thân bạch y, trường bào lông chồn trắng tinh như thể vừa được dệt nên từ hoa tuyết, vẻ tinh khiết thuần túy càng tôn lên dung nhan lạnh lùng nhưng trong trẻo của nàng. Ánh mắt trong veo nhưng mông lung vì đã sớm bị phủ bởi một tầng nước mắt, si ngốc chăm chú nhin về phía Thanh Sanh, phía sau nàng là một thân huyền y đang thay nàng giữ ô, trên tán ô đã đọng lại một lớp tuyết thật dày.
Tựa như trong nháy mắt, hoa tuyết tung bay vì sự xuất hiện của nàng mà ngưng đọng, ánh sáng mặt trời cũng vì nàng mà ảm đạm, nhưng nhân sinh của ngươi, vì có nàng mà trở nên sáng lạn.
Chờ đợi một người quả thật rất khổ sở, càng đau lòng hơn khi ngươi chờ đợi một người mà không biết bao giờ người ấy sẽ xuất hiện, hoặc thậm chí sẽ không xuất hiện bao giờ. Trong lòng ngươi luôn luôn là lo lắng bất an, suy nghĩ ngược xuôi quả thật rất khổ sở, nhưng khi người ấy xuất hiện trước mắt ngươi rồi, ngươi liền cảm thấy hết thảy cũng đều đáng giá.
Cũng như giờ phút này, Thanh Sanh cảm thấy dù có phải đợi một đời, nàng cũng sẽ cam tâm tình nguyện, tuyệt không oán thán nửa câu.
Hốc mắt mau chóng nóng lên, Thanh Sanh không ngừng dụi mắt, lúc này mới thấy được người đứng nơi kia chân thật tới như thế. Nàng cũng không thi triển khinh công, cứ chật vật lảo đảo chạy thẳng một đường tới trước mặt người kia. Một lời cũng không thể nói ra, cơn gió phất qua mang theo hương lê hoa tới quẩn quanh, bao bọc lấy Thanh Sanh, khiến cho nàng nhận ra đây chính là người kia, chính xác là nàng. Nàng gấp gáp ôm lấy Đoan Nhược Hoa, ôm tới gắt gao không chịu buông, thanh âm kìm nén đứt đoạn, "Ngữ nhi... Ngữ nhi...", mỗi tiếng gọi đều là tình thâm ý trọng hòa với đau khổ triền miên, khiến cho người nghe sinh lòng thương xót. Đoan Nhược Hoa đưa tay vòng qua eo người kia, ôm nàng, sâu kín thở dài.
Vân Khuynh lạnh mặt liếc nhìn Thanh Sanh một cái, rồi nhét ô giấy vào tay nàng, lui sang một phía. Thanh Sanh một tay nghiêng tán ô che đi ánh mắt của người qua đường, một tay nâng sườn mặt Đoan Nhược Hoa mà hôn, cũng mặc kệ nước mắt trên mặt vẫn chưa khô.
"Được rồi... đứng giữa đường làm cái gì đây", Đoan Nhược Hoa có chút câu nệ ngượng ngùng đẩy nàng ra, đáy mắt còn chưa tan hết nước mắt. Thanh Sanh nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của người kia, dìu nàng tới xe ngựa, Vân Khuynh lúc này mới đi theo đằng sau, xe ngựa hướng về phía khách điếm mà đi.
"Ngữ nhi...", Thanh Sanh muốn nói lại thôi, trong lòng nàng có thật nhiều điều muốn nói, nhưng lúc này trăm ngàn lời nói lại đều nghẹn ở đầu môi, chỉ duy có hốc mắt vẫn đỏ bừng. Đoan Nhược Hoa thấy nàng như thế, đưa ngón tay gầy gò tới mơn trớn vuốt ve gương mặt nàng, hai người nhất thời không nói được điều gì, nhưng thiên ngôn vạn ngữ đều là tan chảy, hòa vào lẫn nhau trong ánh mắt.
Vừa về tới gần khách điếm đã thấy được một thân trường bào giáng hồng đang đứng ở cửa, hẳn là vì lo lắng không yên lòng mà muốn xuất môn đi tìm.
"Tử Mộc!", Thanh Sanh gọi tên nàng, vội vàng xuống xe ngựa, cũng không quên đỡ Đoan Nhược