"Ta thấy mấy ngày nay Vân Khuynh cùng Nhập Họa cô nương đã thân thiết lên không ít rồi đây", Lâm Mi Nhi cầm lên một hạt dưa, ánh mắt lóe lên tia gian tà.
Thanh Sanh gật đầu thở dài, "Phải... Vân Khuynh tuy là không chán ghét Nhập Họa, nhưng xem ra vẫn còn mang nặng tình với Nhược Hoa lắm a, quả thực tiến triển có chút chậm".
Lâm Mi Nhi hạ giọng, "Thực ra ta có một cách có thể hoàn toàn chặt đứt tâm tư của Vân Khuynh"
Thanh Sanh nhìn ra tia gian xảo trong ánh mắt nàng, trực giác mách bảo đây chỉ có thể là chuyện không tốt đẹp gì, "Lâm Mi Nhi, có thế nào cũng tuyệt đối đừng làm mấy chuyện không minh bạch!".
"Ngươi phiền cái gì, ta tự khắc có suy tính", nàng phe phẩy quạt, hướng tới Thanh Sanh nháy mắt một cái.
"Lâm Mi Nhi, ngươi...", Thanh Sanh nóng nảy quát.
"Đừng nóng nha, không chừng tới khi ấy ngươi còn phải cảm kích ta a", Lâm Mi Nhi cười mị, eo nhỏ đung đưa đứng dậy đi khỏi, để Thanh Sanh ngây ngốc ngồi lại, trong lòng nàng trào ra một cỗ linh cảm không lành.
---
Hòn ngọc lửa nhô lên từ phía Đông, lúc này Vân Khuynh đã luyện kiếm xong rồi, cả người nằm thẳng trên giường, nhắm mắt mà lại khó chìm vào giấc ngủ. Trước nay nàng luôn theo sát Đoan Nhược Hoa, dù là ban đêm cũng không rời khỏi, chỉ cần chủ tử gọi hai tiếng sẽ liền xuất hiện. Cho nên đa số thời gian nàng đều sẽ nằm trên mái hiên, cho đến khi đèn trong phòng tắt mới an tâm trở về phòng.
Thời gian ở lãnh cung, Thanh Sanh mỗi đêm đều tới trước cửa phòng Đoan Nhược Hoa chờ đợi, sáng sớm cũng tới, tựa như đây là loại đính ước âm thầm của hai người. Tình ý kia rơi vào mắt Vân Khuynh, nàng nghĩ rằng mình sẽ kiên cường không để ý đến, nhưng lại vẫn không nhịn được mà đau lòng. Cố gắng giữ cho biểu tình bình thản lạnh lùng, tựa như không hề lăn tăn tiếp tục ở lại bên cạnh Đoan Nhược Hoa, như thể ở bên bảo vệ người kia đã là nhiệm vụ của cuộc đời nàng.
Cho tới khi Đoan Nhược Hoa quyết định muốn xuất cung gặp Thanh Sanh, rồi đêm đó Thanh Sanh nói rằng nàng nên đứng xa một chút, khi ấy nàng cũng đã hiểu ra sự có mặt của bản thân mình cũng đã không cần thiết nữa. Nhưng thói quen rất khó thay đổi, thói quen đối tốt với người kia, bảo vệ nàng, điều này đã thành thói quen thấm vào máu. Có lẽ cuộc đời này chỉ có thể cô độc, Vân Khuynh nghĩ đến đây, dung mạo mi mục như vẽ quen thuộc lại hiện lên trước mắt.
Hai tiếng gõ cửa vang lên, Vân Khuynh lập tức bật dậy, mở miệng hỏi, "Là ai?". Ngữ khí lạnh lẽo cứng nhắc tựa như dọa sợ người kia, nửa ngày sau mới lắp bắp,
"Vân Khuynh cô nương, Nhập Họa cô nương có lời mời tới tâm sự..."
"Ta biết rồi", Vân Khuynh đáp, nghe thấy tiếng bước chân người bên ngoài rời khỏi, nàng lại một lần nữa nằm xuống, ngón tay vuốt ve cây trăm, nửa ngày sau mới đứng dậy ra ngoài.
Phòng của Nhập Họa, Vân Khuynh cũng không còn xa lạ gì. Đã có vài lần người kia mời nàng qua phòng, nhưng chưa lần nào mời nàng qua vào ban đêm. Trong lòng nghĩ có lẽ là do phiền lòng chuyện cũ, muốn có người tâm sự, Vân Khuynh nắm lấy thanh kiếm đeo bên hông, rồi lại cởi ra. Xưa nay nàng không phải loại người thích xen vào chuyện của người khác, nhưng lần này đối với chuyện của Nhập Họa, không hiểu vì sao bản thân lại không thể bỏ mặc.
Cửa vừa đẩy ra, trong phòng đã tràn ra một cỗ hương thơm lạ lùng, khiến cho tâm trí người ta rung động. Đột nhiên thấy người như nóng lên, Vân Khuynh cảm nhận được có điều không ổn, nàng ngừng thở trong chốc lát, rồi mở cửa sổ ra, để cho gió đêm từ ngoài thổi vào, thổi đi vài phần nóng bức. Nàng quay đầu nhìn xung quanh, trên bàn cốc chén nghiêng ngả, Nhập Họa gục đầu trên bàn, khuôn mặt vùi trên cánh tay.
"Nhập Họa...",