Biệt viện ngoài ngoại ô cũng đã sắp hoàn thiện rồi, hoàn toàn đều là do Thanh Sanh một tay sắp xếp. Trương Chấn Hổ có tới giúp nàng một tay, quanh biệt viện xây dựng không it cơ quan phòng thủ, có thể nói là thành đồng vách sắt. Đương nhiên nàng cực kỳ hài lòng, hiện tại chỉ cần sắp xếp thêm chút đồ đạc là có thể chuyển vào rồi.
Thanh Sanh thong thả rảo bước trên đường phố Tô Châu, cúi đầu trầm tư. Đoan Nhược Hoa cùng Trữ Tử Mộc đều đang ẩn cư trong phủ, hiện tại cả Đại Chu đều nghĩ rằng Thái hậu cùng Trữ Thái phi nổi danh một thời của Tiên đế đã hoăng rồi. Ở Tô Châu dù có Kỵ binh bảo hộ bao che, nhưng nếu một ngày có người biết được sự thật này cũng khó tránh khỏi phiền toái. Chỉ có thể đợi thêm một thời gian nữa, mọi việc chìm vào quên lãng, lúc ấy hai người kia mới có thể thoải mái xuất phủ được.
Thanh Sanh đang còn trầm tư suy nghĩ, ngẩng đầu lên đã thấy một đám đông xôn xao ngay phía trước. Trên lầu hai của một tửu lâu cách đó không xa, có một nữ tử xiêm vàng nhạt, dung nhan bị che đi bởi một mạng vải tơ tằm, mà phía sau nàng dường như có bốn năm người đàn ông đang hùng hổ dồn theo, ai nấy đều cười đến thật vui vẻ. Nàng kia lộ rõ kinh hoảng qua ánh mắt, quay đầu nhìn xuống phía dưới, ánh nhìn yếu ớt rung chuyển như mưa phùn tháng ba, như sương như gió.
Dân chúng đang đứng dưới xem náo nhiệt dường như biết được nàng sắp làm gì, không ai bảo ai liền tản ra. Thanh Sanh không khỏi nín thở nhìn nàng kia lảo đảo, mũi chân trượt qua lan can gỗ, cả thân thể cứ như thế rơi xuống. Như thể theo phản xạ, Thanh Sanh lao người tới, mũi chân đạp trên vai đám đông còn đang trầm trồ, đỡ thân hình kia vào trong lòng ngay khi mép váy nàng muốn chạm xuống đất.
"Ta biết ngươi sẽ tới cứu ta...", giọng nói của nàng kia mềm mại thanh thoát, đột nhiên nghe vào tai lại thấy có chút quen thuộc. Thanh Sanh nghi ngờ nhìn đôi mắt nàng, hỏi, "Ngươi là ai? Núi Ngô Trạch? Ngươi là người kia?"
"Ngươi còn nhớ ta? Ngươi... còn không mau buông tay?", ánh mắt nàng kia cong nhẹ, rồi lại như vừa nhận ra điều gì. Thanh Sanh nhanh chóng buông tay, lùi lại một bước, rồi ngẩng đầu nhìn lên mấy nam tử còn đang đứng trên lầu, lại thản nhiên nói với nàng, "Vậy thì hẳn ngươi là một người hay gây chuyện rồi". Nữ tử có chút sững sờ, mắt đẹp giận dữ trân trân nhìn Thanh Sanh, nhưng đáy mắt lại lấp lóe tia mừng rỡ sâu kín.
Thanh Sanh chưa động thủ đã thấy mấy tên kia nảy xuống đây, nhưng công phu của nàng cũng đủ xử sạch vài tên này trong tích tắc.
"Xem ra cũng không nên làm phiền ngươi nữa", Thanh Sanh thản nhiên lên tiếng, rồi quét mắt nhìn đám nam tử đang ngồi trên đất. Nàng nhận ra hành vi cử chỉ của những người này rất giống với thị vệ trong hoàng cung, mà nữ tử trước mắt này, nhìn qua cũng có thể cảm nhận được có xuất thân không đơn giản.
Thanh Sanh nâng bước chân, nàng kia lại chạy tới chắn trước người nàng, ánh mắt bình tĩnh mà ngữ điệu lại gấp gáp, "Ngươi là người ở đâu? Hiện tại nhà ở nơi nào?", câu hỏi mang theo tia uy áp. Thanh Sanh nhíu mày, liếc nàng một cái, "Ngươi báo ơn cứu mạng bằng cách này đây sao?", đoạn cũng không nói thêm gì, chẳng để tâm liền xoay người đi.
"Ngươi đứng lại!", nàng kia không kìm được kích động, dẫn tà váy chạy theo chặn trước người Thanh Sanh, "Ngươi có nói hay không?", ngữ khí vừa bá đạo vừa uy áp, lại mơ hồ có phần ủy khuất làm nũng.
"Chúng ta trước nay không quen không biết, chớ nên làm điều thừa", Thanh Sanh lạnh mặt, ánh mắt trở nên sắc bén chiếu lên nàng kia, hạ giọng mắng hai chữ, "Tránh đường!".
Nàng kia khẽ mím môi, con ngươi dao động, rồi miễn cưỡng bước sang một bên tránh cho người kia đi.
"Bổn... bổn cô nương muốn cảm tạ ân cứu mạng của ngươi, là ngươi không biết thân biết phận!", nàng kia giương cằm không cam.
"Chó mèo gặp nạn ta đều cứu, ngươi không cần cảm tạ ta", Thanh Sanh lạnh nhạt để lại một câu, rồi thản nhiên lẫn khuất vào đám đông.
"Lệ Đức, theo dõi hắn cho bổn cung. Làm việc cẩn thận một chút, đừng kinh động đến hắn", nàng kia lẳng lặng nhìn theo bóng lưng người vừa rời khỏi, sâu kín lên tiếng.
"Thần biết rồi, Trưởng công chúa Điện hạ", Lệ Đức gật đầu, rồi cũng như một bóng ma, lẩn vào trong đám người.
---
"Cố phủ? Tư Nhược Trai viện? Lại