"Mấy ngày nay vất vả cho ngươi rồi, Hãn Vân", tay Thanh Sanh bị thương, mấy việc chân tay nàng không làm được đều là do Hãn Vân làm giúp.
"Không vấn đề gì, ngươi cũng cực khổ rồi, chúng ta giúp đỡ lẫn nhau sống cũng dễ dàng hơn", Hãn Vân vừa sửa sang chăn giường vừa nói. Thanh Sanh nghe vậy cũng không lên tiếng nữa, ngồi ngây người bên mép giường.
"Thanh Sanh, ngươi đừng trách Quý phi nương nương. Vị Lương Phi kia tâm nhãn nhỏ, hay chấp vặt mà lại thích gây thù oán. Kể cho ngươi nghe a, trước kia bên cạnh nàng có một cung nữ, mỗi lần Hoàng thượng tới thăm Lương Phi cũng nữ này đều trang điểm ăn mặc xinh đẹp. Mà Hoàng thượng a, chính là thích tửu sắc, có lần nhìn thấy, thuận miệng khen xinh đẹp rồi để ý nàng. Cho nên từ đó Lương Phi ghi nhớ, dần dần hành hạ cung nữ đó tới chết. Lúc nàng hấp hối, mắt nàng trợn thật lớn, trên mặt, trên người tất cả đều là máu...". Hãn Vân vừa kể giọng vừa run run, trên mặt còn có vẻ sợ hãi.
"Kia vậy ta phải cảm ơn Quý phi nương nương đã hành hạ ta, giúp ta tránh khỏi bàn tay của Lương Phi, là ý này sao?", Thanh Sanh nhàn nhạt nói, còn nghe thấy tia hài hước.
"Suy nghĩ của chủ tử khó đoán, phận nô tài chúng ta phải thận trọng từ lời nói đến việc làm. Chọc giận chủ tử mất hứng thì cũng là chính bản thân mình chịu khổ. Ông trời a, sao lại sinh ra mệnh nô tài làm gì vậy?", Hãn Vân thở dài, Thanh Sanh trầm ngâm hình xuống bàn tay vẫn đang quấn chặt băng gạc, như có điều suy nghĩ.
Qua hơn nửa tháng, vết thương trên tay bình phục khá tốt, mà trong lòng Thanh Sanh vẫn bất an không vui. Không biết vì sao mấy ngày gần đây Nhược Hoa không một lần đưa tin hồi đáp. Thư của Thanh Sanh đưa cho tiểu thái giám cũng như đá ném vào biển rộng.
"Thanh Sanh!"
"..."
"Nương nương gọi ngươi, ngươi còn đứng ngây ở đó làm gì", cung nữ bên cạnh dùng sức nhéo tay Thanh Sanh.
"Thanh Sanh, dâng trà". Thanh Sanh nhận mệnh mà đi.
"Nương nương, đã xảy ra chuyện lớn!", ngay khi Thanh Sanh vừa đi khỏi thì Cẩm Vân hấp tấp xông vào điện.
"Tại sao? Chuyện gì vậy?", Trữ Quý phi lười biếng đỡ lấy đầu.
Ngực Cẩm Vân phập phồng lợi hại, thở cũng không ra hơi nữa, đoán là nàng chạy một mạch tới đây.
"Đã... đã tra ra... hung thủ... vụ vu cổ*. Hoàng hậu... Hoàng hậu nàng được phục vị rồi!" tin tức như sét giáng, Trữ Quý phi mở to tròng mắt, dư quang lướt qua.
"Ngươi nói rõ ràng cho bổn cung".
Xế chiều hôm qua, cung nữ tâm phúc của Thục Phi, Bảo Thước, lét lút chôn đồ ở gần Trường Trữ cung. Không may cho nàng bị người bắt gặp, sau đó Hoàng thượng cũng tới, cho lệnh đào tất cả lên. Đào lên, tất cả đều là đồ vật liên quan đến vu cổ tà thuật, đều rất giống với mấy món hôm đó tìm được ở tẩm cung Đoan Hậu. Cùng ngày hôm đó thẩm vấn, cung nữ Bảo Thước kia khai rằng từ đầu đến cuối nàng đều làm theo lệnh Thiên Quý nhân, vu oán giá họa cho Hoàng hậu".
"Sau đó Hoàng thượng xử lí thế nào?", mắt phượng Trữ Quý phi nhảy lên, chân mày cau lại.
"Hoàng thượng giận dữ lôi đình, giáng Thiên Quý nhân vào lãnh cung, tước hết phong hào. Còn cung nữ Bảo Thước kia, ban nhất trượng hồng, đánh tới chết! Ngay đêm qua, đích thân thánh giá tới Trường Trữ cung đón Hoàng hậu về Phượng Tê cung, còn lưu lại một đêm. Hôm nay lại phân phó Lý công công an bài sắp xếp, muốn tiếp tục nghỉ ở chỗ Hoàng hậu". Cẩm Vân bình phục lại hơi thở, Trữ Quý phi nghe mà biến sắc, mắt hiện lên vẻ uy lệ tà tà, đang định mở miệng lên tiếng.
Chợt nghe, "Oanh!" một tiếng thâm thúy, chén trà chạm đất, loại sứ thượng đẳng giòn tan vỡ vụn thành vô số mảnh tán loạn trên nền gạch. Thanh Sanh đứng trước cửa, thân hình cứng ngắc mà lại phát run, trong mắt toát ra bi thương nồng đậm.
Trữ Quý phi cũng quên mất mình định nói gì, trong lòng sinh nghi. Thường ngày Thanh Sanh dù có bị chịu phạt, sắc mặt vẫn là thủy chung điềm tĩnh, con ngươi không gợn sóng sợ hãi, cũng chưa hề có thái độ e sợ vẫn thường thấy ở nô tài, dù là tức giận, hận ý cũng đều được che giấu chu toàn, hoặc là thái độ hoàn toàn bàng quan hờ hững. Chỉ có hai lần duy nhất Trữ Quý phi nhìn thấy cảm xúc lộ ra từ đôi mắt nàng. Lần đầu tiên là khi nàng nghe lệnh không được ra khỏi cửa cung nửa bước. Lúc ấy, có thể thấy được đôi mắt kia lóe lên tức giận, mà lần này, còn có đau thương, đau thương thấu đến xương tủy, và còn có tuyệt vọng lạnh lẽo.
"Nô tỳ lỡ tay, thỉnh nương nương trách phạt", trong tích tắc Thanh Sanh lại tỉnh lại, tiến lên quỳ xuống nói.
"Thôi, lui đi", Trữ Quý phi khoát khoát tay.
"Nương nương sao lại dung túng nàng như vậy?", Cẩm Vân ở một bên phẫn nộ hỏi.
Chủ tử được sủng ái, thân là nô tài nên hân hoan vui mừng, tại sao lại có thể bi thương đến như vậy... Trong đầu Trữ Quý phi hiện lên một ý nghĩ, gọi Cẩm Vân tới gần, phân phó nàng mấy câu.
Vẻ mặt Thanh Sanh hoàn toàn là rối loạn, sắc mặt tái nhợt xanh xao. Nàng đút cho tên tiểu thái giám chút bạc nhờ hắn chỉ đường tới Phượng Tê cung, vội vàng hướng nơi đó mà đi. Tà dương đỏ như máu chiếu lên gương mặt trắng xanh của nàng, đặc tả sự bi thương tiêu điều, còn có chút đáng sợ. Một đường đi đến, dừng lại trước cổng Phượng Tê cung. Cổng này bình thường bị niêm phong đóng chặt, mà hôm nay lại rộng mở, dãy đèn lồng đỏ treo cao, sơn son thiếp vàng, uy nghi tráng lệ. Trong cửa là hai hàng thị vệ uy nghiêm, không còn nửa điểm vắng lạnh thường ngày.
"Nhờ công công truyền tới Hoàng hậu nương nương, nói rằng Thanh Sanh từ