Từ sau khi tới Phượng Tê cung, bất luận là Thanh Sanh đi nơi nào, cũng đều luôn có những ánh mắt kỳ quái hướng tới nàng. Nàng như một chủ đề để hạ nhân trong cung bàn luận xôn xao, chỉ trỏ chế giễu. Tụ tập xì xầm mà thấy nàng đến gần liền im bặt tản đi. Chốn hậu cung tường vách có tai này, chỉ chút chuyện nho nhỏ cũng có thể lan truyền khắp nơi, huống hồ là một hồi náo loạn liên quan đến cả Hoàng Hậu lẫn Quý phi.
Ngày đó, nàng còn đang trong phòng, đã nghe được tiếng chuyện loáng thoáng từ đâu truyền tới, giống như là đang cố gắng hạ giọng mà ngữ điệu vẫn đầy khinh thường,
"Ta nghe nói là bị thị vệ lấy đi trinh tiết, thật sự là không biết liêm sỉ, cũng không biết đã cùng bao nhiêu người làm chuyện thế này rồi",
"Lần đó còn cố tình uống tình dược câu dẫn Hoàng thượng, chính là muốn trèo cao. Thật không biết lượng sức a"
"Thật đúng là tì tiện. Người như vậy hầu hạ ở Phượng Tê cung không khác nào bôi bẩn danh dự của nương nương"
"Ta thấy, không tới mấy ngày nữa, nương nương chắc chắn sẽ đuổi nàng ra khỏi Phượng Tê cung. Người như vậy có để lại ở Phượng Tê cung cũng không được. Tới đâu cũng chỉ thành tai họa mà thôi"
"Ngươi nói đúng, lúc nào chúng ta lựa lời, làm như là vô tình kể tội nàng trước mặt nương nương, để cho nương nương mau trục xuất nàng. Nàng còn ở đây, Phượng Tê cung còn thị phi a".
Thanh Sanh đã không muốn để ý, nhưng những lời này cứ theo gió bay vào tai, từng lời từng lời chói tai nàng. Hơn nữa mấy ngày nay Đoan Nhược Hoa luôn chỉ giữ một mình nàng bên cạnh mà không truyền ai khác, càng làm cho các cung nữ kia sinh lòng bất mãn, sợ nàng đoạt mất ân sủng của chủ tử.
----
"Bản thân nương nương cũng biết, đưa ta tới Phượng Tê cung chính là tự đẩy cả đôi bên vào thị phi", Thanh Sanh cúi đầu ngây người, nhàn nhạt nói.
Đoan Nhược Hoa nhẹ nhíu mày. Đã sớm cho tất cả lui ra, trong tiền điện chỉ còn lại nàng và Thanh Sanh, hai người riêng tư chung đụng như vậy làm cho nàng có cảm giác giống như khi còn ở Trường Trữ cung, yên bình thản nhiên.
Đoan Nhược Hoa khẽ nhấp trà, nói nhẹ, "Bản thân ta cũng đã biết... Đối với ta, những lời bàn tán kia vốn không quan trọng, ta cũng không để vào tai". Nàng đã từng nói, dù là nàng chưa hề giải thích một lời nhưng vẫn luôn tin Thanh Sanh tất sẽ hiểu được tâm ý của nàng.
Vì muốn che chở cho nàng mà bày ra một hồi giằng co ngươi sống ta chết với Trữ Quý phi, vì muốn che chở cho nàng mà miễn cưỡng giành ân sủng hoàng đế, vì muốn che chở cho nàng mà tiến vào vòng xoáy tranh đấu chốn hậu cung. Chưa từng nói một lời, những vẫn luôn tin nàng sẽ tin tưởng.
Cuối cùng cũng không thể toàn vẹn che chở, mà người kia lại trở thành như vậy, oán trách nàng. Người hẳn là hiểu được tại sao ta không quan tâm thị phi quấn thân, người hẳn sẽ hiểu được tại sao ta không thể giải thích. Nhưng người, đến cuối cùng lại không hiểu.
Thấy người đó vẫn đang quy củ mà đứng một bên, cúi đầu, chỉ nhìn thấy chân mày sắc nét mà không thấy mặt, cũng không biết đang suy nghĩ gì. Lại tự hỏi, từ lúc nào ta lại không biết được nàng đang suy nghĩ gì đây?
Đoan Nhược Hoa lấy ra vòng ngọc, vòng ngọc xanh biếc tinh xảo nằm trong lòng bàn tay trắng nõn lại càng như phát sáng. Hẳn là vòng ngọc này, thường xuyên được nâng niu vuốt ve nên mới có thể trơn bóng như vậy.
Hôm đó gặp gỡ ở Mộc Hà cung, nàng không ngờ Thanh Sanh lại lạnh lùng như vậy, nhất thời kích động đến rối loạn tâm trí. Hơn nữa khi đó bởi vì chuyện của Trữ Quý phi mà lòng ngổn ngang, cũng trì hoãn chuyện này.
Hôm nay, bất kể như thế nào, người cuối cùng trở lại bên cạnh ta rồi. Năm tháng rồi sẽ xóa đi hết thảy hiềm khích hiểu lầm, ta sẽ luôn kiên nhẫn, từ từ đợi, từ từ đợi, chỉ cần ta còn sống ta sẽ vẫn còn đợi, đợi người một lần nữa động tâm với ta, yêu ta, đón nhận ta như thuở ban đầu.
Ngón tay chậm rãi vuốt ve đường nét hoa văn trên ngọc bội, chậm rãi bước về phía Thanh Sanh. Thanh Sanh đang cúi đầu, khoảng cách rất gần Đoan Nhược Hoa làm cho nàng rõ ràng cảm nhận được hương vị quen thuộc của người kia tràn vào theo từng hơi thở. Thật là hoài niệm a, nàng kín đáo thở dài. Đoan Nhược Hoa cúi