Phượng Tê cung.
"Vân Khuynh, mấy ngày nữa mới có thể xuất phát?", Đoan Nhược Hoa nhàn nhạt mở miệng, tay nâng chén trà hoa lài, hơi nóng bốc lên quanh quẩn, như là phủ lên cả con ngươi ngọc bích trong suốt đạm bạc. Ngữ điệu có chút lo lắng khẩn trương, không thích hợp với khí chất lạnh lùng điềm nhiên của nàng.
"Nương nương, còn khoảng chín ngày nữa...", Vân Khuynh hồi bẩm, Đoan Nhược Hoa hơi nhíu mày, lại nói, "Làm sao có thể chậm trễ như thế, không phải bổn cung đã nói chuẩn bị không cần quá cầu kỳ, phải nhanh chóng thu xếp lên đường sao?",
Vân Khuynh cúi đầu, nhẹ giọng hòa hoãn, "Nương nương xuất cung dù sao cũng không phải chuyện nhỏ có thể làm qua loa. Phượng giá xuất cung, cũng không còn cách nào khác, phải chuẩn bị cho chu đáo. Nghi trượng thiếu một thứ cũng không được, hơn nữa phải sắp xếp đội ngũ cung nữ thái giám, báo cho Đại nội thị vệ một tiếng, còn phải chọn ngày lành tháng tốt mới có thể xuất hành. Chín ngày nữa, may mắn có thể khởi hành vào ngày tốt".
Đoan Nhược Hoa rũ mắt nhìn chén trà trong tay, lộ vẻ mất bình tĩnh mà ảm đạm chán nản. Nàng đương nhiên là lo lắng, lo lắng Thanh Sanh sẽ xảy ra chuyện gì, lo lắng nàng bị Trữ Tử Mộc cướp đi một lần nữa. Trong lòng nổi lên tức giận bất an, nắm chặt chén trà, lẩm bẩm,
"Sớm biết có ngày này, nếu bổn cung biết sẽ có ngày hôm nay..."
"Nương nương...", Vân Khuynh nhìn thần sắc lạnh lẽo của nàng đoán được nàng nghĩ gì, nhẹ giọng gọi một tiếng, Đoan Nhược Hoa mới thu lại suy nghĩ kia. Nàng như là tỉnh ngộ, đặt chén trà xuống, điều chỉnh lại tâm tình. Vuốt theo đường chỉ trên ống tay phượng bào, khóe miệng câu lên nụ cười nhàn nhạt mà ý vị thâm trường, suy nghĩ, thân là Hoàng hậu sao lại có thể nhất thời hấp tấp như thế, nàng không tin Trữ Tử Mộc lại có thể đi trước nàng một bước.
"Vân Khuynh, truyền xuống ý tứ của bổn cung, chậm nhất phải xuất phát trong bảy ngày nữa", Đoan Nhược Hoa lại cầm chén trà lên, trở lại trạng thái thong thả lạnh nhạt xoay người bước đi.
---
Không biết vì lí do gì, càng đến gần Dương Châu, tâm tình của Trữ Tử Mộc lại càng ảm đạm. Ngày hôm đó đoàn người đã tới ngoài thành Tô Châu, chưa chính thức tới cổng thành cao rộng đã nghe thấy tiếng có ngựa truyền đến, là một đội kỵ binh của Dương Trần phái tới đón Trữ Quý phi. Đội ngũ người ngựa đông đảo, vó ngựa nện trên đất, cát bụi bay mịt mù.
Người dẫn đầu đoàn người, một thân khôi giáp bạch sắc chạm khắc phù vân, sáng bóng nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy được những vết xước do đao thương tạo thành. Áo choàng đỏ thắm cài vào bên vai hộ giáp, đỏ rực chói lọi dưới ánh mặt trời, tung bay theo chiều gió, tạo thành một vệt đỏ theo mỗi bước chạy của tuấn mã. Tuấn mã cao lớn, chạy nước kiệu, bốn vó nhanh nhẹn uyển chuyển. Người ngồi trên ngựa nhẹ kìm dây cương, hắc mã lập tức biết ý chủ nhân, ngẩng đầu hí vang, hai chân trước đá vào không trung, bụi đất quẩn quanh. Nam tử ngồi trên lưng ngựa, dung mạo tuấn mỹ, môi mỏng mày rậm, đường hàm vuông vức hiên ngang lẫm liệt, nhìn qua như chiến thần hạ phàm, tư thế oai hùng ngang tàn.
Rèm che vén lên, Thanh Sanh thò đầu ra ngoài ngó nghiêng, vừa ngó ra đã bị dọa sợ, mắt trừng lớn miệng mở to, lập tức rụt cổ vào trong. Như là làm nũng với Trữ Tử Mộc, bĩu mỗi cụp mắt, thanh âm lí nhí, "Mộc Mộc, ta cũng muốn cưỡi ngựa a".
Đội kỵ binh nhanh chóng tản ra, xếp thành hàng ngũ, yên lặng trật tự. Binh lính đều xuống ngựa quỳ xuống, gần trăm người đồng đều không lỗi sai, hiển nhiên là thấy được kỷ luật chặt chẽ trong quân ngũ.
"Thống lĩnh Kỵ binh Tô Châu, Tô Mộ Hàn, phụng mệnh Thái thú Tô châu, cung nghênh phượng giá Quý phi nương nương. Nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế",
Tô Mộ Hàn chắp tay thành quyền, cúi người, thân hình cao lớn nhưng cân đối rắn rỏi, khuôn mặt nam tính tuấn mỹ, thanh âm trầm thấp nhưng vang vọng. Khôi giáp bạch sắc lấp lánh lên, vải đỏ choàng sau lưng bay phấp phới, khóe miệng cười nhẹ nhưng cương trực không nhiễm tà ý.
"Cung nghênh phượng giá Quý phi nương nương, nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế", đội ngũ binh lính bốn bên tiếp lời hô vang.
"Vẫn thường nghe kỵ binh Tô Châu dũng mãnh thiện chiến, chủ lực của toàn kỵ binh đại Chu, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy. Tô Mộ Hàn, đã lâu không gặp", từ trong rèm che truyền ra tiếng nói của Trữ Tử Mộc, thanh thoát mà sắc lẹm, mang vài phần tán thưởng.
Tô Mộ Hàn nghe được lời này, ngũ quan tuấn mỹ như tượng tạc lộ ra vui mừng, cúi đầu đáp lời, "Quý phi nương nương quá khen rồi, phiền nương nương để mạt tướng dẫn đường",
"Vậy phiền tướng quân", thanh âm lại cất lên, có chút câu nệ, tới tai mọi người không khỏi ai nấy đều xuýt xoa trong bụng. Người ngồi trong kiệu ngọc kia chính là nữ nhân dưới một người trên vạn người nơi hậu cung, quanh năm được Hoàng đế sủng ái, là giai nhân thiên hạ, là chi nữ Trữ gia lẫy lừng nơi chính điện a. Dung nhan tuyệt mỹ, khí chất hơn người, Trữ Quý phi, nhất thời ai nấy đều rung động một hồi.
Tô Mộ Hàn lớn tiếng hô, hiệu lệnh phát ra, trên dưới trăm kỵ binh đồng loạt phi thân lên ngựa, sắc mặt trang nghiêm. Vó ngựa chậm rãi nhấc lên, kị binh xếp thành hai hàng chạy phía trước mở