Thành Dương Châu, tết Hoa Đăng tới gần kề, đèn đuốc sáng như sao hòa vào trong biển người náo nhiệt ồn ã, tạo nên cảnh tượng thịnh thế phồn hoa.
Trữ Tử Mộc vốn định đưa Thanh Sanh ra ngoài thăm thú, đã lặng lẽ âm thầm chuẩn bị y phục, không ngờ xế chiều lại thấy Đoan Nhược Hoa cùng Vân Khuynh đã thong thả đợi hai người trước cổng từ lúc nào.
Hãn Vân ở lại trong phủ nhìn mấy người kia cao hứng mà buồn bực. Trữ Tử Mộc đã dặn nàng tối nay theo Trữ Viễn Chi đi thả đèn, mà Trữ Viễn Chi cũng biết là tối nay Trữ Tử Mộc thế nào cũng lẻn ra ngoài, nhưng cũng chỉ tặc lưỡi cho qua. Hắn nuông chiều Trữ Tử Mộc, biết rằng nàng bảy năm ròng rã ở trong cung, hẳn là vô cùng buồn bực, nên cũng làm như không biết.
Đoan Nhược Hoa một thân nam trang, trường sam bạch ngân, đai lưng to bản bó gọn ghẽ quanh eo thon, tóc đen vấn lên đỉnh đầu, chụp bởi một trụ bạc. Thân hình cao gầy, dáng vẻ có chút nhược, dung nhan trong trẻo thuần thục, chân mày không kẻ vẽ, thần sắc đạm bạc nhưng lộ ra anh khí phảng phất, có mấy phần như cư nhân ẩn sĩ.
Trữ Tử Mộc cũng là một thân trang phục nam tử, trường sam xích hồng, khoác ngoài một trường bào cẩm y hoa văn nâu đỏ, tóc đen buộc lên bằng một dây vải, quấn mấy vòng, cố định bởi một cây trâm huyết ngọc. Mày kẻ công phu, lại càng yêu diễm, tỏa ra khí phách ngang tàng. Cử chỉ tiêu sái, phong phạm kiêu ngạo, không hề có một phần ngượng ngùng của nữ tử, lại càng giống một công tử lọt lòng đã nằm trong nhung lụa.
Hai người chói mắt như thế cùng xuất hiện một chỗ, không thể tránh khỏi ánh mắt tò mò hâm mộ của người đi đường. Đoan Nhược Hoa phất chiết phiến trong tay, thỉnh thoảng vì không thoải mái mà đưa lên ngăn lại những ánh mắt nóng như lửa từ đâu đưa tới. Mà Trữ Tử Mộc lại như vô cùng quen thuộc, ngang nhiên hất cằm mặc kệ hết thảy xung quanh.
Nhưng mà, có chút không thích hợp. Giữa hai công tử tiêu sái tuyệt mỹ lại là một tiểu cô nương đang cúi đầu cắn môi, bộ dạng ủy khuất.
Trữ Tử Mộc vẫn cho Thanh Sanh mặc nữ trang, váy mỏng màu thanh thiên, trong trắng thuần khiết, Hãn Vân búi tóc nàng thành hai búi nhỏ, đuôi tóc tỉ mỉ tết lại vòng qua, nhìn vào cũng là một bộ dáng của tiểu thư khuê các, thanh tú xinh đẹp động lòng người. Nhưng đi giữa Trữ Tử Mộc kinh diễm đến chói mắt cùng Đoan Nhược Hoa sáng láng như trăng, nàng không khỏi kém sắc đi mấy phần, như một ánh sao lấp lánh khiêm tốn.
Vân KHuynh đi phía sau, cố tình giữ khoảng cách mấy bước, tay cầm trường kiếm, một mạt vân đạm phong khinh.
"Người nhìn kìa, vị bạch y công tử bên kia, khí chất ngọc thụ lâm phong như thượng tiên, không biết đã có hôm phối chưa nhỉ?"
"Đâu có, vị hồng y công tử kia mới là tuyệt mỹ bất phàm, hẳn là công tử nhà quyền thế. Thật đẹp, sao ta cảm thấy ngay cả nữ tử cũng không đẹp bằng?!"
"Nếu có thể kết duyên với hai người bọn họ, cuộc đời này của ta đúng là không uổng phí a...",
"Si tâm vọng tưởng, ngay cả một người, chỉ cần một người thôi ta đã thấy hạnh phúc rồi.", xung quanh toàn là tiếng xì xầm to nhỏ của nữ tử cùng với tiếng cảm thán bất mãn của nam tử, bay vào tai Trữ Tử Mộc, nàng cũng chỉ nhếch mày cười nhạt.
"Nhưng người ở giữa là ai thế? Tiểu muội? Nhìn y phục không tương đồng, chẳng nhẽ là nha hoàn sao? Sao lại có thể vô liêm sỉ như thế, không biết lễ nghi", bây giờ từ trong đám đông truyền đến vài lời cười nhạo.
Thanh Sanh vốn vô cùng cao hứng vui vẻ, nhưng tới lúc ra phố, nhìn thấy những ánh mắt nóng như lửa liên tiếp bắn tới đây, nàng ngày càng khó chịu không vui. Chỉ đành cụp mắt cúi đầu, bước chân chẳng còn hứng thú, dần dần tụt lại phía sau.
Đoan Nhược Hoa thấy nàng bỗng nhiên tụt lại đằng sau, bước chân cũng chậm lại, quay đầu nhìn nàng rồi cười rộ lên một tiếng. Dung nhan trong trẻo lạnh lùng chớp mắt bị hòa tan, như một tia sáng mang theo sức sống cùng tình ý lan tỏa. Nàng đứng lại, vươn tay nắm lấy bàn tay Thanh Sanh, kéo nàng đi cùng, nàng mới bước nhanh đi theo.
"Nha, công tử lạnh lùng kia vừa cười lên, ngươi nhìn thấy chưa. Khí độ này chỉ sợ trong thành Dương Châu không nam tử nào có thể sánh được, mà có lẽ là vị này từ nơi khác tới, xưa nay ta chưa từng nghe ai nói qua trong thành có một người xuất sắc thế này a. Đó, hắn lại nắm tay nha đầu đang cúi mặt kia, thật không xứng, đáng tiếc..."
"Nếu hắn có thể nhìn về phía ta mà cười một tiếng, vậy là tốt rồi...", trong đám người tiếp tục phát ra lời bình phẩm, hà bao, túi thơm, thỉnh thoảng lại ném tới đây.
"Gì thế kia, ngươi nhìn đi, hồng y công tử... hắn cũng kéo tay nha đầu kia! Ta thật không hiểu nổi!", đám người trở nên bất mãn.
Trữ Tử Mộc kéo lấy tay Thanh Sanh, thấy nàng ủy khuất cúi đầu có chút sợ hãi không dám nhìn xung quanh liền trở nên mất kiên nhẫn, hừ lạnh một tiếng quét mắt một vòng, ánh mắt tàn bạo đe dọa, uy áp bức người làm cho đám đông lặng đi. Đi một quãng, hà bao cùng với túi thơm vẫn thỉnh thoảng từ đâu bay đế, Vân Khuynh ở phía sau nhàn rỗi, thu hết vào tay, vứt vào bên lề đường.
Hai người nắm tay Thanh Sanh yên lặng tản bộ, mà Thanh Sanh đi tới phố đồ ăn thì hoàn toàn quên hết buồn bực, cao hứng chạy ngược xuôi. Kẹo đường, bánh đậu, mứt quả đều đã ăn đến no, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng thành cái bánh bao, vui vẻ tươi cười.
Tiến vào Túy Tiên lầu, bao một gian thượng hạng, nếu không phải sợ rằng quá lộ liễu, hẳn là Trữ Tử Mộc đã muốn bao trọn cả tửu lâu.
"Túy Tiên lầu đây là tửu lâu nổi tiếng nhất Dương Châu, không còn nơi nào bằng nữa đâu", mấy người ngồi bên cửa sổ trong một gian thượng hạng trên lầu hai, nhìn xuống, toàn bộ đều là khung cảnh phố phường Dương Châu, đường xá ngang dọc tấp nập. Trữ Tử Mộc như đã quen thuộc, gọi thẳng một bàn đầy ắp thức ăn, làm cho tiểu nhị vui mừng ra mặt.
"Ở đây nổi tiếng món 'tam đầu',