Ngày hôm sau, Thanh Sanh thức giấc, liền náo loạn đòi ra ngoài. Có vẻ như là vô cùng kiên định, dùng đủ biện pháp, làm loạn, khóc lóc, giận dỗi đều đã dùng cả, cho đến khi Đoan Nhược Hoa cùng Trữ Tử Mộc không còn cách nào khác ngoài thở dài thỏa hiệp. Chỉ là lần này Thanh Sanh sống chết cũng không chịu mặc nữ trang, tâm trí giản đơn như thế, cho rằng bởi vì nàng mặc nữ trang, cho nên người qua đường mới xì xầm bàn tán nàng.
Trữ Tử Mộc đành phải sai người mang nam trang tới, trường bào xanh thẫm, hoa văn thủy trúc đơn giản mà tinh tế thêu nổi quanh tà trường sam, ngoại bào khoác ngoài, cổ áo cứng cáp dựng đứng nửa phân, đai lưng lục thủy quấn vài vòng, bên hông dắt ngọc bội trắng, tóc búi trên đỉnh đầu, cố định bởi một trụ ngọc. Thanh Sanh học theo Trữ Tử Mộc, bày ra phong thái cao ngạo, nâng cằm nhếch môi, đột nhiên không khỏi làm cho người đối diện phải ngưng thần. Phong phạm vương giả, nửa phần nhu nhược lãnh đạm nửa phần phóng khoáng phong lưu, không thiếu văn nhã tiêu sái, tư thái này làm cho Đoan Nhược Hoa cùng Trữ Tử Mộc không hẹn nhau mà cùng hắng giọng đảo mắt.
Đi trong thành Dương Châu, ba công tử hoa phục ngọc quan đi với nhau, mỗi người một vẻ, đương nhiên là hấp dẫn biết bao ánh mắt của thiếu nữ. Thỉnh thoảng lại có túi thơm bay cùng khăn lụa bay qua đây, nhưng đều đáp xuống mặt đường.
"Tiểu thư nhà ta có lời mời vị công tử này hàn huyên gặp gỡ...", một tì nữ mặt mũi thanh tú chặn trước mặt ba người, trên mặt nổi lên một rặng mây đỏ, ánh mắt sáng rỡ nhưng không dám nhìn thẳng, có vẻ như là đang nói với Trữ Tử Mộc.
"Bổn công tử không rảnh!", Trữ Tử Mộc thu lại nụ cười, hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm nhìn một cái. Nàng còn đang bận lấy ngân lượng cho Thanh Sanh mua kẹo đường.
"Kia... vị bạch y công tử này thì sao?", tì nữ kia vẫn không bỏ cuộc, quay sang nói với Đoan Nhược Hoa.
"Đa tạ ý tốt của tiểu thư ngươi", Đoan Nhược Hoa có chút mất tự nhiên, cười nhạt tỏ vẻ áy náy, lãnh đạm mà nhã nhặn nói lời từ chối.
"Thế còn...", tỳ nữ khó xử nhìn Thanh Sanh đang đứng không quan tâm, nói được hai chữ đã thấy hai người bên cạnh ném đến nàng một ánh mắt sắc lẹm như muốn lập tức chặn lời.
"Ngươi... ngươi... các vị có biết tiểu thư nhà ta là ai chăng?", Tỳ nữ bị cự tuyệt, nhất thời vừa khó hiểu vừa xấu hổ, khuôn mặt nhăn nhó đỏ lên. Đã cất lời mời mọc mà mấy người này không có vẻ gì là quan tâm, thực đáng giận.
"Là ai thế?", Thanh Sanh lúc này mới chú ý, thuận miệng hỏi một câu, vừa hỏi vừa cầm kẹo đường đưa lên miệng ăn ngon lành.
"Chi nữ của Thứ sử Dương Châu Chu Hỗ Xương, gia thế đệ nhất nơi này, tài lực bạc triệu, hơn nữa, tiểu thư nhà ta xinh đẹp không ai dám hơn thua. Có thể gặp mặt được tiểu thư nhà ta, đã không biết bao nhiêu người tìm đủ mọi cách, đều bị xua như xua vịt", tỳ nữ kia dương dương tự đắc kể lể.
"Nha...", Thanh Sanh nghe được câu trả lời của nàng, nhưng cũng không quan tâm, cùng lắm là chữ từ tai này bay qua tai kia, xoay người bày vẻ làm nũng, "Ta muốn ăn mứt quả...", Vân Khuynh thở dài một hơi, lại vội vàng móc ngân lượng Trữ Tử Mộc vừa đưa ra, chạy tới bên kia mua cho nàng. Ba người coi tỳ nữ kia như là không khí, không nói không rằng né nàng, bước thẳng, để lại nàng ngây người như tảng đá, trợn mắt nhìn bóng lưng mấy người kia càng ngày càng xa.
Bên bờ Nam Hạ, liễu rủ như màn nhung, hai bên bờ sông là hoa quỳnh nở rộ. Hoa quỳnh đất Dương Châu vốn đã nổi danh tứ xứ, là loại hoa Quỳnh đẹp đẽ nhất Chu Hướng. Nhụy hoa trắng nõn như được đính ngọc trai, cánh hoa cũng trắng nõn như tuyết, không một vết bẩn. Mấy người ngồi trong đình tạ bên bờ sông, nhàn nhã thưởng trà ngắm hoa.
"Tương truyền có một vị thượng thần, từ thời Bàn Cổ đã chôn một khối mỹ ngọc trong thiên cung. Ngàn vạn năm sau đó, từ chỗ ấy mọc lên một loài hoa tinh khiết không nhiễm bụi, cành hoa, cánh hoa đều là một màu trắng không tì vết, giống như một khối ngọc. Lúc ấy Thiên quân cùng Thiên hậu vô cùng yêu thích loài hoa này, vẫn thường gọi là hoa Bạch Ngọc", Trữ Tử Mộc bắt đầu kể, xưa nay nàng luôn rất có hứng thú với mấy chuyện dân gian liêu trai chí dị.
"Một lần, các thượng thần có yến tiệc, bát tiên nhảy múa, do sơ ý mà vải lụa đã chạm vào cánh hoa, làm một cánh hoa bay xuống nhân gian", Đoan Nhược Hoa nhấp nhẹ ngụm trà, hương trà dịu nhẹ thanh mát, nàng vô cùng hưởng thụ. Khí tức trong trẻo cao lãnh của nàng, nhìn qua có mấy phần tương tự với thượng tiên trong truyền thuyết, mà nàng cũng vốn vô cùng yêu thích hoa quỳnh.
"Đất Dương Châu này, hoa quỳnh cùng với thược dược là hai loài hoa nổi danh tuyệt thế. Nếu hoa quỳnh thanh u xa cách, hẳn là ta yêu thích thược dược hơn. Thược dược, nổi bật không thể lẫn, hồng hương tán loạn, thiên tư lệ chất trời sinh", Trữ Tử Mộc trời sinh khí chất bá vương, đương nhiên là không vừa mắt vẻ đẹp của hoa quỳnh.
"Nếu như hoa là người, thược dược hẳn sẽ là ngươi", Đoan Nhược Hoa đặt chén trà xuống, nhàn nhạt tiếp lời.
"Sai rồi. Thược dược cũng như mẫu đơn, chính vì rực rỡ diêm dúa, nên cũng chịu ánh mắt người đời. Ta thà rằng làm hoa quỳnh, chẳng phải sẽ dễ chịu hơn sao?", Trữ Tử Mộc nâng chén trà lên, giọng nói trầm tư, liếc nhìn Đoan Nhược Hoa, thấy sắc mặt nàng hòa hoãn cũng không nói thêm gì. Dư quang dừng lại trên thân ảnh màu