Phủ Nam Quận vương, bên ngoài trăng mờ sao thưa, bên trong đèn nến sáng rỡ. Trong tiền sảnh truyền ra tiếng đàn sáo bay bổng xen kẽ với những tiếng cổ vũ tán thưởng. Phía dưới, vũ cơ múa theo tiếng nhạc, dáng vẻ thướt tha mềm mại, mỗi một ánh mắt đều mang theo tình ý cùng ngưỡng mộ. Nam Quận vương Chu Nguyên Kỳ ngồi phía trên, ôm một nữ tử xinh đẹp trong ngực, nàng kia một thân váy ngắn mỏng như cánh ve, tấm yếm lụa đỏ thấp thoáng ẩn hiện.
Hắn một tay ôm lấy eo của nữ tử kia, một tay chậm rãi thăm dò vào bên trong vạt áo nàng, cởi xuống tấm yếm, bàn tay thô ráp bắt lấy khỏa no đủ trước ngực nàng, tùy ý xoa nắn. Vạt áo trượt xuống, phơi bày da thịt trơn tru, nữ tử thở gấp liên tục, làm cho trên mặt hắn hiện lên một nụ cười thích thú. Cầm chén rượu lên, cách miệng nàng vài tấc mà đổ xuống, nàng kia há miệng đón lấy từng giọt, thân thể mềm mại như rắn vùi vào thật sâu trong ngực hắn, phát ra thanh âm kiều mị.
Nàng là đệ nhất hoa khôi mà Nam Quận vương đã tốn ba ngàn lượng bạc trắng mua lại. Đi theo hắn, chỉ cần làm thị thiếp của hắn thôi cũng đã có thể tận hưởng vinh hoa phú quý cả đời rồi, cho nên nàng lại càng ra sức vùi vào trong vòng tay Nam Quận vương, vươn đầu lưỡi, làm hắn hài lòng.
"Vương gia, Phong Thanh Dương cầu kiến",
Phong Thanh Dương, một thân y phục hắc y gọn ghẽ, trên mặt có một vết sẹo dữ tợn, một đường từ trên lông mày, xẹt qua sống mũi, kéo tới khóe miệng. Sát khí bốn bề quanh hắn, nàng kia liền theo bản năng co rúm người. Nam Quận vương vỗ nhẹ mông nàng, như là ra lệnh cho một con tiểu cẩu, ý bảo nàng đứng lên bên cạnh. Giơ tay, tiếng nhạc liền ngừng, Phong Thanh Dương lúc này mới tiến lên, nói nhỏ bên tai hắn, lời vừa nói ra, sắc mặt Nam Quận vương đã biến thành mừng rỡ như điên.
"Ha ha, tốt, rất tốt! Chuyện này phải lo liệu cho tốt, rốt cuộc bổn vương đã đợi được đến ngày này rồi", Nam Quận vương hắng giọng cười to, biểu lộ rõ vẻ vui mừng.
"Phong Thanh Dương, đại sự nếu thành công, bổn vương liền không để ngươi chịu thiệt!", hắn đứng bật dậy, hào khí can vân, khí độ vương giả mà tham lam. Hắn quay đầu nhìn Phong Thanh Dương, để ý thấy hắn đang dùng con mắt thèm thuồng càn rỡ mà đánh giá nữ tử kia.
"Mang nàng đi, ngươi theo bổn vương, hẳn là sẽ không thiếu thứ gì", Nam Quận vương tỏ ra hào phóng, lôi kéo nàng kia, đẩy qua cho Phong Thanh Dương, hắn sung sướng cười cười, vết sẹo trên mặt lại càng dữ tợn.
"Vương gia a...", nữ tử bị dọa sợ đến hoa dung thất sắc, vội vàng hướng ánh mắt đáng thương về Nam Quận vương mà cầu xin,
"Dài dòng cái gì. Hầu hạ Phong Tướng quân cho tốt, đây là phúc phận của ngươi", Nam Quận vương gằn giọng,
"Tạ ơn vương gia, tiểu nhân tất sẽ hết lòng vì vương gia lo liệu", Phong Thanh Dương cười tà, ánh mắt lóe dục vọng, một đường vác nữ tử lên vai, bước nhanh rời khỏi.
Sắc mặt Nam Quận vương vẫn chưa xua hết vẻ vui mừng, tay phải lại vung lên, tiếng nhạc theo đó mà tiếp diễn. Hắn cầm chén rượu lên, tận hứng hưởng thụ.
---
Dưỡng Tâm cung, từ sau khi Hoàng hậu bị ám hại, số lượng thị vệ được tăng lên gấp đôi, chia làm bốn đội, ngày đêm đều thay phiên tuần tra.
Núi Long Hậu, nơi rừng trúc bao la, Thanh Sanh đang cật lực luyện kiếm. Nàng nghe Đoan Nhược Hoa nói hôm đó nếu Vân Khuynh tới chậm một chút, nàng đã mất mạng dưới tay hắc y nhân kia rồi, cho nên nàng muốn phải thật mau trở nên cường đại.
Dựa vào chiêu thức trong trí nhớ, nàng theo bản năng mà thi triển, nhưng chính là động tác lại có chút không quen thuộc. Suy ngẫm một lát, nàng nhận ra rằng vì lí do nào đó mà nàng lại có phản xạ trộn lẫn chiêu thức Phong Ảnh kiếm và tán đả lại làm một, xem ra có thể là trong khoảng thời gian nàng bị mất trí nhớ, võ công của nàng đã được rèn luyện lên một cảnh giới mới rồi.
Tiềm thức mờ ảo từ từ khai mở, lưỡi kiếm xé gió lướt đi theo phản xạ, bỗng chốc lại trở nên bén nhọn dứt khoát hơn nhiều. Bản thân nàng cũng không nhớ được những chiêu thức này nàng đã học được lúc nào, cho nên sau khi luyện tập xong, liền chạy thẳng một đường tới gặp Vân Khuynh.
Vân Khuyng đang ở trong sảnh Lương Thanh cung lau chùi đồ pha trà của Đoan Hậu. Những chuyện này nàng vốn không cần làm, nhưng những chuyện liên quan đến Đoan Hậu đều là do nàng trực tiếp xử lý, hơn nữa đây là bộ pha trà Hoàng hậu vô cùng yêu thích.
"Cô cô, trong thời gian ta mất trí nhớ, người có dạy ta thêm chiêu thức gì mới không?", Thanh Sanh bước vào, vẻ mặt khó hiểu.
Vân Khuynh cũng không để ý nàng, ngồi xuống ghế, tay cầm vải lụa cẩn thận tỉ mỉ lướt qua từng ngóc ngách của chén trà, chăm chú đến mức dường như đã coi Thanh Sanh là không khí rồi.
"Cô cô, có chuyện này... Tuổi người cũng không còn nhỏ, cự tuyệt yêu đương, trung thành phụng dưỡng bên nương nương suốt ngày thế này, khó có thể...", Thanh Sanh tựa vào cạnh bàn, làm như vô hại tán ngẫu, để ý thấy quả thật động tác của người kia dừng lại một chút, rồi lại tiếp tục lau.
"Khó có thể... Thực ra ta cũng biết, cô cô ngưỡng mộ nương nương, cho nên mới cam tâm tình nguyện theo nàng gần mười năm...", Thanh Sanh đảo mắt, giọng điệu thản nhiên dò xét.
'Phanh' một cái, Vân Khuynh chấn động, chén trà sứ trên tay tan thành phấn vụn rơi xuống qua kẽ ngón tay, Thanh Sanh không khỏi chột dạ nuốt nước miếng.
"Chớ có hồ ngôn loạn ngữ, cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi", Vân Khuynh lạnh lùng nói, trên mặt không lộ một tia cảm xúc. Phủi tay, lại cầm một chén khác lên, tiếp tục lau chùi, điềm tĩnh mà nghiêm nghị, không khỏi làm người ta dựng tóc gáy. Thanh Sanh như là không biết sợ, bỏ qua sát ý của nàng, tiếp tục nói,
"Không cần giấu diếm, cô cô đối với nàng dù có tình thâm ý trọng, nhưng mà...", "Nàng là của ta", Thanh Sanh liếc sang nàng, bất giác đứng thẳng người, e rằng nếu nàng động thủ cũng có thể phản xạ kịp lúc.