Trữ Tử Mộc tỉnh lại, thấy y phục trên người đã được thay lại hoàn hảo, vết thương cũng được băng bó xong xuôi. Thái y vẫn đang ngồi bên, thấy nàng tỉnh lại liền nói,
"Nương nương, vết thương không sâu, chỉ cần an tĩnh nghỉ ngơi mấy ngày là có thể hồi phục. Có điều tâm mạch hao tổn, cũng không thể trong vài ngày liền có thể trở lại như cũ, mong nương nương kiên nhẫn", sau đó lại gọi người tới, kê vài đơn thuốc, sau đó mới rời đi.
Sắc mặt tái nhợt, nàng để cung nữ dìu tay ngồi dậy, lại truyền người gọi Đoan Nhược Hoa tới đây. Đoan Nhược Hoa tới, Thanh Sanh vì không an lòng nên cũng đi theo, vừa vào liền đón được ánh mắt tàn bạo của Trữ Tử Mộc. Trữ Tử Mộc nghiêm mặt, đưa mắt ý bảo Vân Khuynh ra ngoài, mà Đoan Nhược Hoa lại khoát tay nói không sao, dù sao Vân Khuynh cũng là người có thể tin cậy.
"Lần đó giao chiến với tên hắc y nhân, có lấy được thứ này từ trong ngực áo hắn", Trữ Tử Mộc lấy ra một ống trúc, bên trong ống có nhét một mảnh lụa. Mảnh lụa có ghi một dòng chữ, nét bút phóng túng mà uy nghiêm, "Bắt sống Quý phi, đoạt được Hắc hổ quân, tháng năm tụ họp ở Tô Châu".
Đoan Nhược Hoa cau mày, thần sắc trầm ngâm. Nàng suy nghĩ một hồi, cuối cùng mới lên tiếng,
"Hơn mười vạn quân đóng ở Tây bắc, Trữ Viễn Uy đang giữ Hắc hổ phù. Mười vạn quân đóng ở Tây nam, Nam Quận vương giữ nửa khối Hồng hổ phù, còn lại nửa khối đang trong tay tiên hoàng. Nam Quận vương có kế mưu phản, mặc dù trong tay không đủ cả nguyên khối Hổ phù để có thể điều binh, nhưng hắn có hơn tám ngàn tư quân. Nếu có thể đoạt được Kỵ binh, hẳn là như hổ thêm cánh, lúc đó Cấm vệ quân dù có mười ngàn quân cũng khó địch nổi, ngôi vị Hoàng đế ắt rơi vào tay tặc thần phản nghịch."
"Trữ gia nắm hơn năm ngàn quân bộ binh, cũng có thể đánh được một trận", Trữ Tử Mộc nhíu mi, suy tính chậm rãi. Hoàng thượng đã băng hà, bây giờ Nam Quận vương lại làm phản, triều cục ắt không yên.
"Trữ gia còn có Hắc hổ quân, nay đang đóng ở Yến Sơn quan, nếu thực sự có phản loạn, quân Mạc Bắc ắt cũng sẽ tấn công. Thù trong giặc ngoài, Chu Hướng rồi sẽ khó lòng bình yên vô sự."
Đoan Nhược Hoa im lặng suy tư, bộ dáng mưu tính ngàn vạn của nàng làm cho Thanh Sanh không khỏi cảm thấy xa lạ, lại có chút bất an, như thể một Đoan Nhược Hoa mưu toan như vậy chưa từng xuất hiện trước mắt nàng.
Ngày đó Thanh Sanh chưa mất trí nhớ, nàng đúng là đã hoàn toàn bất lực mà buông tay Đoan Nhược Hoa. Thứ nhất, nàng khi ấy cả tinh thần lẫn thể xác đều nhận đủ hành hạ, tâm lực tiều tụy hao mòn, thứ hai là cái chết của Thanh Trúc quá sức đả kích nàng, giống như một loại hiềm khích không thể hóa giải giữa hai người. Cuối cùng, nàng vẫn chưa thể tiếp nhận được một Đoan Nhược Hoa mưu toan ngàn vạn, đối với nàng, Đoan Nhược Hoa vẫn luôn như tiên tử không nhiễm trần thế.
Mà khi đó Đoan Nhược Hoa ở nơi lãnh cung đã sớm buông bỏ hết thảy, tất nhiên nhìn vạn vật với ánh mắt không liên quan. Nhưng khi đã luân hãm vào tình cảm rồi, cũng vì để cứu vãn thứ tình cảm này, mà nàng bất đắc dĩ phải tính toán tới lui. Thanh Sanh đã nhìn thấy Đoan Nhược Hoa mưu tâm tính kế, trong lòng thất vọng thật nhiều, nhưng lại chưa từng biết rằng mọi tính toán cũng chỉ là vì nàng mà thôi.
"Hắc y nhân kia là người của Nam Quận vương. Khỏi nói cũng biết, muốn bắt sống ta, uy hiếp Trữ gia giao binh, quả thật là hèn hạ", Trữ Tử Mộc lạnh mặt, nói một câu.
"Mặc dù Nam Quận vương chắc chắn biết Trữ Viễn Uy sẽ trấn thủ Yến Sơn quan, không đời nào giao binh, nhưng gặp thời cơ liền muốn bắt sống ngươi, coi như chừa một đường lùi", Đoan Nhược Hoa trầm ngâm gật đầu.
"Cho dù hắn có tám ngàn tư quân, nhưng Tô Mộ Hàn đang nắm trong tay hơn bốn ngàn kỵ binh, khôi giáp đều hoàn hảo, hơn nữa đều dũng mãnh thiện chiến, chưa chắc sẽ chịu thua trước lũ Hồng hổ quân bại hoại kia. Mà cho dù bọn chúng có thắng, khi ấy thương vong sẽ không ít, Hồng hổ quân cũng chẳng đủ binh lực địch lại gần mười ngàn Cấm Vệ quân."
Quả thực Trữ Tử Mộc rất có lòng tin ở Tô Mộ Hàn. Năm đó hắn đột nhiên được Hoàng thượng nâng tới mây, há lại là hạng dễ bại.
Đoan Nhược Hoa nghe vậy, biểu tình thả lỏng, nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy nặng nề. Sắc mặt âm trầm, bỗng nhiên cảm thấy tức giận, một lúc sau mới chậm rãi nói,
"Sợ rằng hắn nhanh hơn chúng ta một bước,"
"Thống soái Hồng hổ quân của Nam Quận vương là Thích Đức Quang, chính là huynh trưởng của Binh bộ Thượng thư Thích Đức Phúc. Bản thân Thích Đức Phúc, trong tay hắn đã chấp chưởng năm ngàn Cấm Vệ quân, sợ là hắn cũng đã sớm quy hàng trước Nam Quận vương. Chuyện mưu sát ngày đó, Thích Đức Phúc cũng theo tiên hoàng ra bãi săn, sợ là trong đó đã có sẵn mưu đồ, là bẫy rập của tặc thần nghịch tử mà thôi."
Trữ Tử Mộc nghe Đoan Nhược Hoa nói vậy, sắc mặt càng lạnh đi. Tình thế càng hung hiểm, tám ngàn Hồng hổ quân, năm ngàn Cấm Vệ quân, lại có thể dễ dàng đoạt được Kỵ binh, coi như Hắc hổ quân tăng thêm viện binh, sợ là cũng chỉ như vô nghĩa.
"Xem ra trong cung nơi nào cũng không còn an toàn, lúc này hồi cung khác nào chui đầu vào lưới. Rơi vào tay Thích Đức Phúc, hắn sẽ đoạt được cả thiên hạ",
Thanh Sanh nhìn Đoan Nhược Hoa thật lâu, trong mắt đều là lo lắng. Nàng muốn nói lại thôi, chính Đoan Nhược Hoa cũng biết nàng muốn nói điều gì. Thanh Sanh muốn nàng rời khỏi nơi đầy rẫy nguy hiểm này, buông bỏ phân phân tranh tranh, nhưng nàng không thể như thế, cho nên cũng chỉ có thể vẽ nên một nụ cười an tâm.
Trữ Tử Mộc nhìn ánh mắt hai người giao nhau mà không khỏi khó chịu, trong lòng bứt rứt không yên.
"Nếu không ngoài sở liệu của ta, Nam Quận vương ắt sẽ điều Cấm Vệ quân vây khắp hoàng cung, ép Tân hoàng giao ra nửa khối Hổ phù. Không bằng điều Kỵ binh lui tới Tô châu, Bộ binh tới giữ Đế kinh, may mắn còn giữ được.
Cấm vệ quân nghe lệnh Thích Đức Phúc,