Đoàn người đông đúc xếp thành hàng ngũ trước đại môn Thanh Dương các. Thanh Sanh hộ tống Đoan Nhược Hoa lên ngọc lộ, quyến luyến không dời, Đoan Nhược Hoa dù hạn chế biểu lộ, nhưng cũng nhìn ra là không nỡ.
"Khụ...", Vân Khuynh ho nhẹ một tiếng, kéo hai người kia về với thực tại.
"Chờ ta hồi cung, được không?", Thanh Sanh nghiêm túc hỏi, mà kiên quyết như thể không cho nàng cự tuyệt, đợi đến khi nàng gật đầu mới nhếch môi cười. Vén màn che, nhảy lên ngọc lộ, áp Đoan Nhược Hoa lên vách gỗ, làm cho nàng lúng túng chống đỡ.
"Thanh Sanh, không được...",
Đoan Nhược Hoa bị Thanh Sanh ghìm lấy eo, đành chống hai tay trước vai nàng, không cho nàng kéo gần khoảng cách, có chút thẹn thùng cùng dung túng. Trong lòng đều là khó khăn không biết phải làm thế nào cho phải, lần nay từ biệt không biết khi nào mới gặp lại. Nếu nàng đã kiên quyết như thế, đành tùy nàng thôi.
Thanh Sanh cũng không lưu manh trêu đùa nàng nữa, điểm một cái trên chóp mũi nàng, rồi thần thần bí bí kéo Đoan Nhược Hoa qua, vén tấm thảm trên sàn ngọc lộ lên,
"Đây là cái gì?", Đoan Nhược Hoa nhìn thấy dưới sàn gỗ dường như có một vật dị thường, như là huyền cơ.
"Mấy ngày trước không phải là nàng không muốn gặp ta sao, vậy nên ta cả ngày đều nhàn rỗi, liên xem xét một chút. Dưới sàn ngọc lộ có một đường thoát thân, nếu như bị tập kích, chỉ cần đẩy chốt này, trực tiếp nhảy xuống thoát ra là được rồi", Thanh Sanh thận trọng dặn dò.
Đoan Nhược Hoa nhìn Thanh Sanh giương khóe miệng, đưa tay búng bên má nàng, "Thật không? Có thể thoát ra từ đây sao?", Thanh Sanh gật đầu, lấy ra một ống trúc từ trong tay áo.
"Đây là ống tiễn ta tự chế, ở trong có thể chứa mấy chục mũi, có thể bắn xa hơn trăm bước. Ta cũng đã nói Vân Khuynh tìm chút độc dược tẩm lên trên rồi, một kích trí mạng".
"Đây là lí do mấy ngày trước ngươi hỏi Vân Khuynh không ít ngân lượng sao?", Đoan Nhược Hoa hỏi, nàng nghe được khi ấy Thanh Sanh có hỏi Vân Khuynh không ít ngân lượng.
"Ngô... ta chỉ có thể vẽ một bản thiết kế thôi a... còn lại là cho thợ rèn làm. Quả thật tốn không ít, may là tiền cũng không thiếu, ha ha..."
"À, còn có thứ này, gọi là Liên Tâm hỏa. Chốt bên trái là hỏa dược, chốt bên phải là Liên Tâm tiễn, đảm bảo không ai có thể xâm phạm. Hai ngàn lượng bạc đó a, vậy mà còn chưa vừa ý ta",
Thanh Sanh còn lấy ra một ống đồng nặng trịch, ấn một cái, một đầu ống liền nổi lên một hình tâm hoa sen đang tỏa ra, nhưng thực chất lại là những cánh hoa bằng đồng được mài đến sắc lẹm. Thanh Sanh thỏa mãn nhìn ngắm, quỷ dị mà cười.
"Thanh Nhi?"
"Sao?"
"Ngươi người có chút lạnh..."
"Ách... nói chuyện chính đi"
"Thanh Nhi, thứ vũ khí này quá mức nham hiểm ác độc...", Đoan Nhược Hoa cau mày, nhìn ống đồng đang trên tay Thanh Sanh.
"Ta lo nàng gặp nguy hiểm mà thôi. Nếu có người dám thương tổn nàng, ta chỉ hận không thể băm vằm hắn thành ngàn vạn mảnh, cho nên mới hao tổn tâm trí nghĩ ra những thứ này. Mặc dù không thể băm hắn thành trăm mảnh, coi như cũng có thể bảo vệ được nàng", Thanh Sanh thu lại nụ cười, vô cùng chân thành ngiêm túc, nên Đoan Nhược Hoa chỉ có thể sâu kín thở dài, nhận lấy ống đồng ném vào trong rương.
Thanh Sanh vừa dài dòng dặn dò đủ loại chuyện, còn căn dặn Đoan Nhược Hoa khi phóng tiễn phải đặc biệt phóng vào mắt cùng cổ họng, dặn dò đến khoa tay múa chân, vô cùng hăng say.
"Nương nương, tới lúc khởi hành rồi", Vân Khuynh tới bẩm, ném cho Thanh Sanh một ánh mặt bất thiện, mang theo ý cảnh cáo.
"Ngữ Nhi... lần sau gặp lại, ta sẽ nói cho nàng biết tất cả mọi thứ về ta", Thanh Sanh có chút do dự, cuối cùng quyết định nên nói ra. Đoan Nhược Hoa không khỏi có chút nghi ngờ nhìn nàng, trong lòng bỗng nhiên nổi lên bất an không yên, lại đáp,
"Thanh Sanh, thực ra khi ngươi rời khỏi Trường Trữ cung, từ ấy về sau... đã xảy ra rất nhiều chuyện",
"Thôi, để lần sau gặp lại sẽ nói rõ. Từ nay tới khi ấy, bảo vệ mình có kỹ, đừng để bị thương tổn", Thanh Sanh đưa tay che miệng nàng, mỉm cười.
"Được rồi, đi thôi", Thanh Sanh nhảy xuống ngọc lộ, miễn cưỡng vẽ lên một nụ cười an tâm, phất tay một cái, nhưng không che được thủy ý trong mắt.
Ngọc lộ chậm rãi di chuyển, Đoan Nhược Hoa vén rèm che, quay đầu nhìn lại, dõi theo hình bóng người kia vẫn đang đứng đó, cho đến khi thân ảnh thanh sam ngày càng nhỏ, nhỏ đến mức đã tan biến trong đáy mắt, nàng mới buông rèm ngồi yên vị trong xe. Mắt nóng lên, nước mắt không kìm được mà mãnh liệt rơi xuống, bi thương đến khó thở.
Không lâu sau, Trữ Tử Mộc cũng lên đường tới Tô Châu. Một thân áo bào tử kim bách phượng may bằng gấm Tứ Xuyên, mũ phượng kim châu ngọc thạch, lại trở về với dung mạo hoa lệ bức người. Đi vào cửa, Thanh Sanh sâu kín bĩu môi, quả thật là phô trương.
Thanh Sanh đi đặt làm mấy bộ y phục, sao cho hợp với cưỡi ngựa cùng di chuyển. Hôm nay nàng mặc một bộ cẩm y tối màu, hai bên cầu vai thêu hoa văn lá sen, chỉ trắng như sương, đai lưng màu chàm bó quanh eo, tà trường sam dài rộng vừa đủ, vô cùng thuận tiện. Trong ngực áo cất mấy ống tiễn tẩm độc, quanh eo một bên là ngọc thạch, một bên là Phượng ngâm kiếm Vân Khuynh đưa. Sát khí đằng đằng có chút quá lời, nhưng quả thật là một loại phong phạm khác biệt, cương nhu đều có.
"Giương Châu, Tô Châu đều có Kỵ binh, Bộ binh đảm bảo an toàn, không nên phô trương quá đáng như thế", Trữ Tử Mộc