Trong trướng, Trữ Tử Mộc co rúc trong một góc, hai tay bị bắt chéo trói phía sau. Vạt áo rách nát, thân thể như tuyết bại lộ trong không khí, hai khỏa đầy đặn trước ngực như ẩn như hiện, trên làn da như ngọc hiện lên vài vết hằn đỏ còn chưa phai.
Khuôn mặt nàng, tuyệt mỹ nhưng xanh trắng như tro, ánh mắt nàng, hoàn toàn là nhục nhã cùng căm hận, lăng lăng găm vào người Thanh Sanh. Thanh Sanh không nói, nàng cởi trường bào xuống quăng trên người Trữ Tử Mộc, mặt không đổi sắc mà cúi đầu cắt sợi dây phía sau. Tay Trữ Tử Mộc được thả, ngay lập tức dùng toàn bộ sức lực mà nàng có, hạ một cái tát trên mặt Thanh Sanh, nhưng lại bị nàng bắt được. Thanh Sanh giống như đã sớm đoán trước, không hờn không giận mở miệng,
"Lần trước ta cứu ngươi đã bị ngươi đánh rồi, lần này cũng vậy sao? Vẫn biết là ngươi đương nhiên có thể đánh ta, nhưng ta là đang cứu ngươi, nương nương", nội tâm Trữ Tử Mộc giống như đang kịch liệt co rút, lồng ngực khó thở đến phát đau. Nàng nấc lên, có một luồng hương vị tanh nồng xông lên họng, không kìm được mà phun ra một ngụm máu tươi. Máu tươi chảy theo khóe miệng, lẳng lơ chói mắt, nhưng trong mắt lại là một mảnh chết lặng, giống như chỉ còn tồn tại một tia lửa uất hận cùng nhục nhã. Nàng nhìn Thanh Sanh, nhìn chằm chằm, hốc mắt ngày càng hồng lên, đến nổi cả tia máu,
"Tại sao bỏ mặc ta? Tại sao, ngươi... phản bội ta?", câu hỏi tràn ra từ kẽ răng đang nghiến chặt của Trữ Tử Mộc. Nàng cũng không để ý quần áo lộn xộn, liều mạng dồn lực mà đánh vào vai Thanh Sanh, đánh thật nhiều, nhưng cũng không bớt đi bi thương cùng khó hiểu trong lòng, nàng vẫn không hiểu được, tại sao người kia có thể độc ác như thế, lạnh lùng như thế.
"Náo loạn đủ chưa? Lúc ấy đánh không lại, cho dù là liều mạng giữ ngươi lại, nhưng cũng không bảo vệ được ngươi, chỉ có cống mạng người cho bọn chúng mà thôi. Ở trong mắt thị vệ mấy người họ, ngươi là trời là phật, họ đương nhiên sẽ tình nguyện dâng mạng vì ngươi. Mà trong mắt ta, bọn họ cũng có phụ mẫu thê nhi, đều là mạng người, mạng của họ cùng mạng của ngươi đều quan trọng như nhau. Cho nên, biết người biết ta, nhịn được lúc cần, tùy thời mà động, giảm thiểu thương vong, ấy mới là thượng sách. Rồi mới nói, không phải ta cũng đã dốc sức cứu ngươi hay sao? Thật không nói đạo lý, muốn lấy oán báo ân?", Thanh Sanh bắt được tay đang khua loạn của Trữ Tử Mộc, trong mắt có chút mất kiên nhẫn.
"Nói như vậy, vẫn là ta liên lụy ngươi?", Trữ Tử Mộc chợt không giãy dụa nữa, hất cằm, tỏ vẻ bình tĩnh nhưng giọng nói vẫn có chút phát run, như là khí lực toàn thân đã bị rút hết.
"Nói vậy cũng không phải, Đoan Hậu giao cho ta bảo vệ ngươi, ta hoàn toàn nghe theo nàng, làm tốt chuyện nàng giao cho", Thanh Sanh nghiêm túc nói, thấy Trữ Tử Mộc không phản ứng mới thả tay nàng ra, ai ngờ Trữ Tử Mộc liền nhanh như chớp mà quạt qua một cái tát. Thanh Sanh nhíu mày, không trách kịp, miễn cưỡng mà nhận cái tát như trời giáng này.
"Hài lòng rồi chứ? Vẫn là không chịu nói đạo lý, đi thôi", Thanh Sanh đưa tay sờ mặt, lầm bầm một câu rồi xoay người đi ra.
Trữ Tử Mộc ngã ngồi trên mặt đất, thần sắc kiêu ngạo khinh người sụp đổ trong nháy mắt, bây giờ mỏng manh nhợt nhạt. Cổ họng nghẹn lại toàn là chua xót cùng nôn nao, làm cho nàng ho khan không ngừng, máu tươi bên khóe miệng lại càng lan tràn. Ho tới khi nước mắt ứa ra, từng giọt rơi xuống trên mặt đất, trong suốt như trân châu.
"Mau đi thôi, đừng ngồi ngốc nữa, đợi viện binh của bọn chúng tới ta đánh không lại đâu a", Thanh Sanh ở bên ngoài mà hô. Trữ Tử Mộc sửa lại vạt áo, tay run rẩy mà buộc lại đai lưng, từng bước suy yếu chập chờn ra khỏi trướng.
Thanh Sanh cưỡi trên lưng Hỏa Lân, đưa tay kéo Trữ Tử Mộc lên yên ngựa ngồi trước người mình. Vòng tay qua người Trữ Tử Mộc, khẽ kéo dây cương, vó ngựa di chuyển chậm rãi, bắt đầu chạy về phía trước. Cả người Trữ Tử Mộc đều trống rỗng vô lực, sống lưng không cách nào giữ cho thẳng, chỉ đành tựa vào trong ngực Thanh Sanh. Trong lòng người kia vốn từng bình yên ấm áp như thế, mà giờ đây lạnh lẽo hờ hững đến nhường này, đến mức làm cho nàng không khỏi run lên.
"Cái kia... hắn đã làm gì ngươi chưa?", Thanh Sanh cuối cùng cũng không kìm được mà hỏi. Ngữ điệu nhẹ nhàng thản nhiên, nghe vào tai chỉ còn lại lãnh đạm cùng vô tâm, làm cho lòng người cũng lạnh xuống.
"Nếu là rồi thì như thế nào?", Trữ Tử Mộc lạnh lùng hỏi lại.
"Vậy... Coi như đây là một kiếp nạn mà ngươi phải chịu thôi, số mệnh đã định, thiên kiếp khó tránh", Thanh Sanh an ủi, nhưng lời nói không đặt quá nhiều cảm xúc.
"Vậy ngươi tin vào số mệnh sao?", Trữ Tử Mộc đã như chết tâm rồi, đôi môi tái nhợt, nhưng trong mắt vẫn còn le lói một tia lửa dị thường.
"Ta không tin số mệnh, ta tin bản thân mình", Thanh Sanh ngẩng đầu, nhếch môi thở dài. Hơi thở ấm áp phun trên đỉnh đầu Trữ Tử Mộc, làm nàng siết góc áo, quấn chặt quanh người. Trong bóng đêm, loáng thoáng nhìn được con đường mòn quanh co, nghe được tiếng côn trùng râm ran, còn có tiếng đã thú gào thét.
"Sao người ngươi nóng như vậy a?", Thanh Sanh cúi đầu nhìn Trữ Tử Mộc, thấy hai mắt nàng khép hờ, hàng mi run rẩy, trên trán phủ một tầng mồ hôi mỏng. Dưới ánh trăng, dung nhan hiện lên vẻ tuyệt mỹ mà nhu nhược, đẹp đến mức khiến hô hấp người ta vô thức chậm lại.
"Làm sao vậy?", Thanh Sanh thấy nàng không trả lời, kìm dây cương lại để cho ngựa đi chậm lại, kéo nàng xuống ngựa, mà nàng vẫn không có phản ứng, chỉ thấy nàng nhắm mắt, khẽ cắn môi.
"Quý phi, mau tỉnh", Thanh Sanh nắm bả vai nàng, dùng lực mà lay.
Trữ Tử Mộc đột nhiên mở mắt, gương mặt đã sớm ửng đỏ, ánh mắt nóng hổi mà mơ hồ nhìn lên, làm cho Thanh Sanh không khỏi quay đầu tránh né.
"Hắn... sợ ta nghĩ quẩn cắn lưỡi, đã hạ thuốc rồi. Là... tình dược", Trữ Tử Mộc nhắm mắt, run run nói, hai tay nắm chặt thành quyền.
"Vậy... bây giờ làm thế nào? Có giải dược được không a?", Thanh Sanh vội vàng hỏi, áp tay lên trán Trữ Tử Mộc, cảm nhận được nhiệt độ càng ngày càng cao.
"Giải được... nhưng ngươi... ngươi... câm miệng cho ta!", Trữ Tử Mộc cắn môi, không muốn nhiều lời cùng nàng. Ngọn lửa trong cơ thể đằng đằng đốt lên, dần dần thiêu đốt ý thức cùng lý trí của nàng.
"Có phải... muốn ta tìm nam nhân cho ngươi? Nhưng ở đây núi rừng hẻo lánh, trong vòng một trăm dặm... sợ là không có ai đâu...", Thanh Sanh nhìn quanh, có chút khó xử nhăn nhó nói.
"Cố Thanh Sanh! Ngươi khốn khiếp! Ngươi... đáng nghìn lần chết!", Trữ Tử Mộc nghe thế, nghiến răng dồn sức mà mắng.
"Gì chứ... đâu có liên quan tới ta a", Thanh Sanh lầm bầm, lại kéo Trữ Tử Mộc lên ngựa, hai chân đạp mạnh, giục ngựa chạy về phía Nam, nàng còn nhớ cách đây khoảng một dặm có một hồ nước lớn.
Tới bên hồ, trường bào đã choàng trên người Trữ Tử Mộc rồi, Thanh Sanh không còn cách nào khác là cởi ngoại bào trải trên tảng đá lớn. Nàng ôm Trữ Tử Mộc xuống ngựa đi về phía hồ nước, mà Trữ Tử Mộc đã lâm vào mơ hồ rồi, ở trong vòng tay Thanh Sanh, hương cỏ xanh cùng da thịt ấm áp lại càng làm cho ngọn lửa trong nàng bốc lên mãnh liệt.
"Ngươi làm gì...", Trữ Tử Mộc bị Thanh Sanh đặt lên trên tảng đá, có chút tỉnh táo liền đấu tranh muốn đứng dậy, nhưng lại xụi lơ vô lực. Có hoảng hốt cùng khó xử, nhưng thâm tâm còn có mong chờ, không còn cách nào khác là yên phận chờ đợi. Thanh Sanh xắn tay áo, cởi giày bước xuống mép hồ, hất một vốc nước lên mặt Trữ Tử Mộc. Nước hồ trong đêm, vô cùng lạnh lẽo, chạm vào da thịt nóng hổi cũng giúp nàng tỉnh táo lại một chút.
"Cái kia... ngươi xem ngươi có thể tự mình giải quyết được hay không?", Thanh Sanh vừa không ngừng hắt nước lên mặt Trữ Tử Mộc vừa hỏi, nàng đương nhiên cũng biết làm việc kia, nhưng nàng không thể làm được, dù là việc này ở thời đại của nàng cũng chỉ coi là chuyện bình thường mà thôi.
"Ta... muốn... giết ngươi...", Trữ Tử Mộc phẫn nộ gầm trong họng, nhưng ngọn lửa của tình dược đốt lên lại