Lục Cảnh Nhiên tới phòng thay đồ thay quần jean, ánh mắt mấy chị nhân viên tư vấn đồng loạt nhất trí quét về phía đôi chân thon dài thẳng tắp của anh. Thời Yên cũng không nhịn được nhìn vài lần, sau đó ra vẻ đứng đắn hỏi: “Thế nào, vừa người không? Mặc thoải mái không?”
Lục Cảnh Nhiên nói: “Ừm.”
Nhân viên tư vấn cười tủm tỉm nói: “Anh mặc bộ này rất đẹp trai, không bằng mặc luôn đi, để tôi đi gói đồ cũ lại cho anh.”
Lục Cảnh Nhiên lại nghiêng đầu nhìn Thời Yên, Thời Yên lập tức có cảm giác phú bà bao nuôi tiểu thịt tươi: “Khụ, vậy tính tiền đi.”
“Dạ, xin hỏi cô có muốn mua cái áo khoác nữ này không ạ?”
“Mua, tính cả đi.”
“Dạ, xin theo tôi.”
Thời Yên đi theo nhân viên tư vấn tới quầy thu ngân, quẹt thẻ đầy kiêu ngạo, sau khi nhận được tin nhắn nhắc nhở từ ngân hàng, trái tim mới vừa kiêu ngạo lập tức co rút.
Đắt…… thiệt. Thời Yên nghẹn một ngụm máu ở cổ, cô thật sự phải giao bản thảo nhanh chóng, bằng không không nuôi nổi tiểu thịt tươi.
Che lại bi thương trong tim, cô nhìn đôi giày Lục Cảnh Nhiên đi: “…… Đôi giày anh đi có phải cũng không vừa chân không.”
“Đúng vậy, nhỏ hơn một số.”
“……” Thời Yên ngừng một chút, không sao đâu Thời Mỹ Lệ, không phải mày cũng ở trong trò chơi nuôi đàn ông sao? Ờ, bớt một ít trêи người đàn ông trong trò chơi là có thể nuôi tiểu thịt tươi, “Vậy chúng ta đi mua giày đi.”
Vì phối hợp với quần áo của Lục Cảnh Nhiên, Thời Yên chọn cho anh một đôi giày lười. Lúc Lục Cảnh Nhiên thay giày, cô phát hiện anh không đi tất, cũng phải, cũng không thể cả tất của người qua đường cũng không buông tha. Ấy, cho nên…… anh mặc qυầи ɭót không???
Ánh mắt Thời Yên không tự chủ được dịch tới vị trí nào đó trêи người anh.
Lục Cảnh Nhiên ngẩng đầu nhìn cô, mặt mo của Thời Yên đỏ lên, vội vã dời ánh mắt. Đờ, làm sao bây giờ, chẳng lẽ bắt cô hỏi anh có mặc qυầи ɭót không chắc!!
…… Thôi, cẩn thận ngẫm lại, vốn qυầи ɭót cũng phải mua mấy cái, dù anh mặc cũng phải mua.
“Đôi giày này vừa chân.” Lục Cảnh Nhiên nói với cô.
Thời Yên đỏ mặt đáp: “Hả, à, tôi đi trả tiền.”
Sau khi thay giày mới, mặc quần áo mới, Lục Cảnh Nhiên phảng phất cả người đều phát sáng blingbling. Dọc đường đi có vô số khách hàng nữ bị anh hấp dẫn, còn có người lén chụp ảnh anh, Thời Yên còn nghe thấy có người nhỏ giọng nghị luận, đây có phải là ngôi sao nam nào không.
Cô đi bên cạnh Lục Cảnh Nhiên cũng nhận được rất nhiều ánh mắt hâm mộ ghen tị, lòng hư vinh của Thời Yên được lấp đầy, thoáng bổ sung nỗi đau mất một khoản lớn trong tim.
“Chúng ta còn muốn đi đâu nữa vậy?” Lục Cảnh Nhiên hỏi.
Thời Yên ấp úng nói: “Ờm, mua chút quần áo cần thiết.”
“Em nói qυầи ɭót hả?”
“……”
“Người máy có thể không mặc qυầи ɭót.”
“Anh mặc cho tôi!”
Không mặc chẳng lẽ định tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ở nhà cho cô xem sao!
Trung tâm thương mại có cửa hàng riêng cho đồ lót nữ, nhưng không có cửa hàng riêng cho đồ lót nam. Thời Yên dẫn Lục Cảnh Nhiên đi vào một cửa hàng chuyên bán đồ lót, nhân viên tư vấn lập tức đi tới, cười nhẹ nhàng hỏi: “Hai vị muốn mua gì ạ?”
Thời Yên khụ một tiếng, tận lực nghiêm túc nói: “Qυầи ɭót nam.”
Nhân viên tư vấn bán cái này nên tự nhiên bình tĩnh hơn Thời Yên, xem cặp đôi này thì là vừa bên nhau chưa lâu, mua qυầи ɭót cho bạn trai nên ngượng. “Là cho anh này ạ? Xin hỏi mặc size mấy ạ?”
Thời Yên chờ Lục Cảnh Nhiên tự trả lời, Lục Cảnh Nhiên lại nói với nhân viên tư vấn: “Hỏi quý cô này.”
Thời Yên: “…………”
Cái quỷ gì thế! Làm sao cô biết số đo của anh!
Nhân viên tư vấn cười tủm tỉm nhìn Thời Yên, Thời Yên mặt mo đỏ như rỉ máu: “Làm sao tôi biết?”
Lục Cảnh Nhiên nói: “Lúc trước tôi đã nói với em, kϊƈɦ cỡ là do chủ nhân quyết định.”
“……” Người máy gì đó quá sắc tình rồi đó!
Nhân viên tư vấn nghe được vẻ mặt dấu chấm hỏi, bọn họ đang chơi khẩu vị nặng gì vậy?
“Liền liền liền liền liền lấy size lớn nhất đi!” Thời Yên lắp bắp nói lớn câu này với nhân viên tư tư vấn.
Lục Cảnh Nhiên hữu nghị nhắc nhở cô: “Quá lớn đến lúc đó ăn không tiêu chính là em.”
Thời Yên: “…………”
Cái quỷ gì thế! Cút!!!
Cô vội cầm qυầи ɭót định rời đi, đoán chừng tương lai không bao giờ tới cửa hàng này nữa.
Lục Cảnh Nhiên xách theo túi lớn túi nhỏ của mình đi theo sau cô. Thời Yên một bộ tức giận, dường như không thèm để ý tới anh, Lục Cảnh Nhiên nhìn cô một lúc, hỏi: “Em giận à?”
“Không có! Là anh quá không biết xấu hổ!”
Lục Cảnh Nhiên nói: “Nhưng tôi nói thật mà.”
Trước đây cô đã kêu đau vì chuyện này.
Thời Yên trừng anh, Lục Cảnh Nhiên trầm mặc một trận, nói: “Được rồi, là tôi quá không biết xấu hổ.”
Thời Yên: “……”
Đổi một cửa hàng khác mua tất và quần áo ngủ cho Lục Cảnh Nhiên, Thời Yên cảm thấy bao nuôi tiểu thịt tươi thật đúng là mẹ nó mệt.
“Trở về chúng ta đi taxi đi, tôi đi không nổi rồi.” Thời Yên thật sự không muốn lết thân thể này chen trêи tàu điện ngầm.
Lục Cảnh Nhiên nghe cô nói đi không nổi thì cúi người, bế ngang cô lên. Thời Yên giật nảy mình, vội vàng hấp tấp hỏi anh: “Anh làm gì đấy?”
Lục Cảnh Nhiên nói: “Không phải em nói em không đi nổi sao? Tôi ôm em về.”
“……” Tuy rằng cảm thấy rất ngại nhưng cô lại không muốn xuống. Trong tay Lục Cảnh Nhiên còn cầm túi giấy logo các loại, Thời Yên cúi đầu nhìn, nói với anh: “Đưa đồ cho tôi đi.”
“Không cần, đồ như vậy rất nhẹ, tôi có thể đồng thời ôm mười lần em.”
“…… Vậy có là gì, bởi vì tôi nhẹ mà.”
Lục Cảnh Nhiên cong môi, nở một nụ cười. Thời Yên sửng sốt một chút, nhìn anh nói: “Người máy cũng biết cười sao?”
Lục Cảnh Nhiên nói: “Tôi có thể, tôi có hệ thống bắt chước biểu tình.” Hơn nữa sau khi nhận thức Thời Yên, hệ thống của anh vẫn luôn tự tiến hóa.
“Anh thật sự hệt người thật luôn.” Thời Yên giơ tay chọc mặt anh, cũng cười với anh, “Anh cười lên rất đẹp.”
Lục Cảnh Nhiên ngượng ngùng mím môi, cuối cùng nói với cô: “Cảm ơn.”
Thời Yên nhìn lỗ tai anh đỏ lên, cảm thấy người máy này sợ là thành tinh.
Lục Cảnh Nhiên ôm Thời Yên đến giao lộ, Thời Yên gọi taxi, ngồi xe trở về. Cô đặc biệt bảo tài xế dừng ở một của hàng bán bánh bột ngô kẹp ở giao lộ trước tiểu khu.
“Anh có thể ăn gì
không?” Thời Yên hỏi Lục Cảnh Nhiên.
Lục Cảnh Nhiên nói: “Tôi không cần ăn cái gì, chỉ cần nạp điện là được.”
Thời Yên nghĩ ngợi, hỏi anh: “Vậy anh ưa dòng điện xoay chiều hay là dòng điện một chiều? Thích bao nhiêu Vôn?”
“…… Như đồ điện gia dụng bình thường.”
“À.”
Về đến nhà, Thời Yên ăn bánh bột ngô, uống thêm trà sữa là coi như giải quyết cơm tối. Cốc cũng lười rửa, Thời Yên lấy quần áo ngủ trong tủ, nói với Lục Cảnh Nhiên: “Tôi đi tắm, anh cứ tùy ý.”
Lục Cảnh Nhiên gật đầu, không nói chuyện, Thời Yên tắm xong sấy tóc đi ra, bị cảnh tượng trong nhà dọa sợ.
Quá sạch rồi! Đây là nhà cô ư!
Cái cốc vừa rồi cô uống đã được rửa sạch đặt tại chỗ, rác trong nhà chưa vứt cũng không thấy, thùng rác còn tròng một cái túi rác mới. Đồ vật linh tinh trêи sô pha và trêи bàn giờ đã được bày một cách chỉnh tề, sàn nhà cũng sáng hơn trước đây, ngay cả cửa sổ dường như cũng lấp lánh.
“……” Cô trầm mặc một hồi lâu, mới hỏi Lục Cảnh Nhiên, “Mấy cái này đều là anh dọn sao?”
“Ừ, nhưng thư phòng và phòng ngủ của em anh không vào.”
Thời Yên kϊƈɦ động che miệng, trong con ngươi hình như có nước mắt lập loè: “Anh thật là tiểu thiên sứ, vậy về sau vệ sinh nhà cửa giao cho anh.”
Thời Yên ở một mình, ngày thường lại phải chạy bản thảo, thật sự có chút lười, nhưng cũng không phải hoàn toàn không quét dọn vệ sinh, chỉ cần phòng bẩn trong phạm vi cô có thể chịu đựng, cô có thể tiếp tục bẩn, chờ khi cô cảm thấy bẩn, cô sẽ dọn dẹp phòng.
Nhưng cô dọn…… cũng không dọn sạch như vậy, đây quả thực là như mời nhân viên quét dọn đắt nhất tới làm vệ sinh.
Lục Cảnh Nhiên nói: “Được, tôi còn biết nấu cơm, em muốn ăn cái gì thì cứ nói với tôi, trong chip của tôi có thực đơn hơn trăm món.”
Ánh nước lập lòe trong mắt Thời Yên nhiều hơn nữa: “Trời ơi, yêu anh.” Cô đúng là nhặt được bảo bối mà, hôm nay tiêu nhiều tiền cho anh có là gì!
Lỗ tai Lục Cảnh Nhiên lại đỏ, có chút ngượng ngùng nói với Thời Yên: “Tôi cũng yêu em.”
Cái này đổi lại lỗ tai Thời Yên đỏ.
“Khụ khụ, gì nhỉ, anh có cần ngủ không? Tôi chuẩn bị đi viết bản thảo, anh mệt thì nằm xuống ngủ đi.” Thời Yên nói xong, liền kéo cửa thư phòng chạy nhanh vào. Lục Cảnh Nhiên nhìn cô đóng cửa thư phòng, không đi quấy rầy cô nữa, đi về phòng mình.
Thời Yên một mình ở trước máy tính bình tĩnh một chút, mới mở Word, bắt đầu viết bản thảo.
Kịch bản trong tay cô là một bộ phim mạng giả viễn tưởng phổ biến, khoác vỏ bọc khoa học viễn tưởng, chủ yếu vẫn là yêu đương. Hiện tại phim nhất định phải dài tập mới có thể kiếm được tiền, cho nên bộ phim của bọn họ cũng định là năm mươi tập. Câu chuyện này vốn hai mươi tập là có thể kết thúc, nhưng theo yêu cầu của nhà đầu tư lại cố kéo đến năm mươi tập. Sau khi Thời Yên cố viết nhiều tập như vậy, trái tim và tế bào não thiếu nữ sớm chết héo, chỉ nghĩ giết chết nam nữ chính, căn bản không muốn xem bọn họ tiếp tục yêu đương.
Nhưng hiện tại, cô cảm thấy trái tim thiếu nữ của mình như sống lại, tựa như mùa xuân tới! Thừa dịp có linh cảm, cô gõ bàn phím cành cạch, một hơi viết xong kịch bản một tập.
Lúc viết xong đã là hai giờ sáng, cô duỗi thắt lưng, kéo cửa thư phòng đi ra ngoài.
Phòng Lục Cảnh Nhiên rất yên tĩnh, không biết anh đã ngủ hay chưa, ách, kỳ thật cô cũng không biết người máy rốt cuộc có cần ngủ hay không. Cô nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ phụ, cũng không đi vào xác nhận, trực tiếp quay trở về phòng mình.
Dù hai giờ sáng mới ngủ, nhưng đồng hồ sinh học của Thời Yên vẫn đúng giờ đánh thúc cô. Nhìn di động biểu hiện thời gian mới 8 giờ rưỡi, khóe miệng Thời Yên không nhịn được giật một chút. Cô xoa xoa tóc ngồi dậy, tới phòng vệ sinh rửa mặt, lúc đi ra, Lục Cảnh Nhiên đã bày bữa sáng trêи bàn.
Lúc Thời Yên thấy anh sửng sốt một chút, mới đột nhiên nhớ tới hiện tại trong nhà có thêm một người.
“Buổi sáng tốt lành.” Cô cười chào Lục Cảnh Nhiên. Lục Cảnh Nhiên đặt sữa bò lên bàn, cũng nói với cô: “Buổi sáng tốt lành.”
Vừa rời giường là có cơm sáng quả thực là chuyện rất hạnh phúc, nhưng Thời Yên mới vừa ngồi xuống, chưa kịp uống một ngụm sữa bò, Lục Cảnh Nhiên liền đưa cho cô một chồng giấy A4. Thời Yên ngu ngơ tiếp nhận, hỏi anh: “Đây là cái gì?”
Lục Cảnh Nhiên nói: “Đây là tài liệu tôi download trêи mạng.”
“Tài liệu gì?”
“Về vụ án đột tử do thức đêm.”
Thời Yên: “……”