Đêm nay Thời Yên ngủ rất ngon, không mộng không mị, trực tiếp ngủ tới hừng đông. Lúc tỉnh lại, ánh mặt trời vừa lúc xuyên qua rèm cửa chiếu vào, trông rất ấm áp. Lục Cảnh Nhiên không có bên cạnh, Thời Yên nghĩ chắc là anh đi nấu bữa sáng.
Vào phòng vệ sinh rửa mặt xong, Thời Yên đắp mặt nạ rồi đi ra. Lục Cảnh Nhiên vừa quay đầu lại thấy cô đang đắp mặt nạ ngồi đó nghịch điện thoại thì sửng sốt một chút, bưng bữa sáng tới: “Tối hôm qua ngủ ngon không?”
Thời Yên gật đầu nói: “Khá ngon.”
Lục Cảnh Nhiên lại hỏi: “Vậy hôm nay thân thể có nơi nào không thoải mái không?”
“Không.”
“Vậy em có vừa lòng với sự phục vụ của anh tối hôm qua không?”
“……” Thời Yên ngẩng đầu lên nhìn anh, “Anh đang lo liệu có lần sau không à?”
Lục Cảnh Nhiên nói: “Anh cũng không lo lắm, từ phản ứng tối qua của em, ắt hẳn rất mau sẽ có lần sau.”
Thời Yên: “……”
Không đứng đắn quá rồi nha người máy.
Cô lấy mặt nạ xuống, vỗ vỗ mặt rồi mới quay về ăn sáng. Hôm nay Lục Cảnh Nhiên nấu cháo sữa bò, còn nướng bánh mì. Lò nướng trong nhà Thời Yên vốn là cô hưng phấn nên mua, nghĩ ngày thường ở nhà không có việc gì còn có thể nấu nướng, mua về mới phát hiện, không có việc gì chỉ muốn nằm liệt trêи giường chơi game.
Cô cắn một miếng bánh mì mà Lục Cảnh Nhiên nướng, ngoài vỏ giòn rụm bên trong thơm mềm, sắp bằng bánh mì ngoài tiệm: “Em cảm thấy về sau anh có thể làm rất nhiều việc, mở tiệm bánh mì cũng có thể suy xét một chút.”
“Anh thế nào cũng được.” Thấy cô đang ăn cơm còn nghịch điện thoại, Lục Cảnh Nhiên không nhịn được mở miệng hỏi, “Em đang xem cái gì đấy? Lúc ăn cơm đừng nghịch điện thoại.”
Thời Yên ngẩng đầu, uống một ngụm cháo, nói với anh: “Trong nhóm lớp đang đăng ảnh chụp tối qua.”
“À.” Lục Cảnh Nhiên lên tiếng, “Anh cảm thấy lúc em học cấp ba ánh mắt không tốt lắm, Lâm Hạo kia thật sự chẳng ra gì.”
“…… Lúc cậu ấy học cấp ba đẹp trai hơn giờ nhiều, giờ thì,” Thời Yên đắn đo cách dùng từ, “Cuộc sống bức bách đi, biến thành một người cực kì bình thường.”
Lục Cảnh Nhiên hỏi cô: “Lúc nhỏ em muốn làm gì? Làm biên kịch hả?”
“Đương nhiên không phải, lúc còn đi học thì chưa từng nghĩ tới muốn làm biên kịch, làm ngôi sao thì có nghĩ tới.”
“……” Lục Cảnh Nhiên trầm mặc một chút, hỏi cô, “Vậy vì sao sau này lại làm biên kịch?”
“Chắc do duyên số.” Lại nói tiếp, có lẽ cũng không nên trách Lâm Hạo, cuộc sống vốn dĩ đã có rất nhiều chuyện duyên số ngẫu nhiên và lực bất tòng tâm, “Em vẫn còn ảnh chụp cấp ba, em tìm cho anh xem, lúc cậu ấy còn đi học và bây giờ không giống nhau.”
“Không cần, anh không muốn xem.”
Thời Yên ngước mắt nhìn anh, bừng tỉnh: “Tối qua anh ghen đấy hả?”
Lục Cảnh Nhiên không nói chuyện, Thời Yên cảm thấy mình đoán đúng, nhưng mà, người máy cũng biết ghen à! “Anh thật là thông minh mà, cần phải khen ngợi viện nghiên cứu của anh mới được.”
Thật là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới ngay. Thời Yên mới vừa nhắc tới viện nghiên cứu, viện nghiên cứu liền gọi điện thoại tới hỏi thăm. Nghĩ đến lần trước nhân viên công tác đề cập đến “vấn đề người lớn”, Thời Yên liền hoảng loạn, nhưng hiện giờ cô cũng đã ngủ với Lục Cảnh Nhiên nên cũng có vài phần tự tin hơn trước. Cô nhận điện thoại, nói câu “Alo”.
“Chào cô Thời, xin lỗi lại tới quấy rầy cô.” Nhân viên nghiên cứu cười duyên nói với cô, “Xin hỏi trong một tuần gần đây, lúc cô sử dụng người máy của chúng tôi có xuất hiện trục trặc gì không thưa cô?”
“Không có, nhưng tôi cảm thấy tình cảm của anh ấy quá phong phú.”
Nhân viên nghiên cứu hơi ngừng, lại lần nữa cười duyên nói với cô: “Lần trước cô phản hồi với tôi 8869 có ý thức tự chủ, tôi đã phản ánh với chuyên gia chế tạo ra anh ấy, nếu cô tiện, có thể gửi anh ấy về viện nghiên cứu qua bưu điện, chúng tôi kiểm tra xem anh ấy xảy ra vấn đề ở chỗ nào.”
Thời Yên nghe cô ấy nói muốn chuyển Lục Cảnh Nhiên về thì không đồng ý: “Nếu tôi gửi anh ấy về, các cô không gửi anh ấy lại cho tôi thì làm sao?”
“Cô yên tâm, chúng tôi kiểm tra xong xác nhận không có vấn đề thì lại gửi lại cho cô.”
Thời Yên nghĩ ngợi, nói: “Vẫn là thôi đi, dù sao đây cũng không phải khuyết điểm gì lớn, tôi có thể khắc phục.”
Nhân viên nghiên cứu: “……”
Người máy có ý thức tự chủ lại không phải khuyết điểm gì lớn sao!
“Nếu cô không yên tâm cũng có thể mang anh ấy cùng tới viện nghiên cứu, chỉ cần hẹn trước với tôi là được.”
Đề nghị này Thời Yên còn có thể chấp nhận: “Vậy để tôi xem ngày nào thích hợp, xác định xong sẽ gọi cho cô.”
“Được, không thành vấn đề. Ngoài ngoài ý muốn này, còn có vấn đề gì khác không ạ?”
“Không còn, chức năng khác đều rất tốt, cũng biết rất nhiều thứ.”
Nhân viên nghiên cứu nhạy bén mà bắt được từ mấu chốt “chức năng khác”: “Thứ tôi mạo muội hỏi một câu, cô và anh ấy đã làʍ ȶìиɦ chưa?”
“Khụ khụ khụ khụ.” Thời Yên ho dữ dội, đỏ mặt nói, “Xem như từng có.”
“Xem như từng có? Ý là không làm một bước cuối cùng sao?”
Thời Yên: “……”
Làm nghiên cứu khoa học EQ đều thấp như vậy ư, không biết cô đang nói uyển chuyển à!
Thấy cô không đáp lời, nhân viên nghiên cứu quan tâm hỏi: “Là bởi vì nguyên nhân gì không làm tới cuối vậy? Là do anh ấy có vấn đề về phương diện này sao?”
“…… Không có, tôi vừa rồi là uyển chuyển tỏ vẻ ‘có’.”
Nhân viên nghiên cứu im lặng, mở miệng nói: “À, cô Thời đừng ngại, mong tận lực dùng từ ngữ chuẩn xác trả lời.”
Thời Yên: “……”
“Vậy ý của cô chính là từng có đúng không?”
“…… Đúng.”
“Vậy cô có hài lòng với anh ấy không? Một sao đến năm sao, cô cho anh ấy mấy sao?”
“…… Năm sao.”
“Ok.” Nhân viên nghiên cứu ghi lại đáp án, lại hỏi, “Vậy so sánh với con người thì sao ạ? Cô cảm thấy anh ấy có khuyết điểm gì không?”
“………… Ngại quá, tôi chưa từng làm với con người, không thể so sánh.”
Lần này nhân viên nghiên cứu im lặng lâu hơn, sau đó lên tiếng: “Ồ ——!”
Thời Yên: “……”
Mong cô giải thích xem cái âm cuối ý vị thâm trường kia là có ý gì! Khiếu nại cô nha!!
“Vậy cũng không sao, cô cảm thấy anh ấy có chỗ nào cần cải tiến không?”
“Không có, rất tốt rồi!” Thời Yên thở phì phì nói.
“Được được, cảm ơn cô đã phối hợp, hôm nay điều tra đến đây thôi, nếu trong quá trình sử dụng xuất
hiện vấn đề, cô có thể gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào. Chúc cô sinh hoạt vui vẻ!” Nhân viên nghiên cứu nói xong, vội cúp điện thoại.
Thời Yên cũng buông điện thoại, còn chưa nguôi giận trừng mắt Lục Cảnh Nhiên: “Viện nghiên cứu lưu manh nhà các anh!”
Lục Cảnh Nhiên nói: “Bọn họ cũng là vì tối ưu hoá chức năng của người máy, vì cung cấp phục vụ tốt hơn cho bọn em.”
“A!”
Từ sau khi xảy ra quan hệ không thuần khiết với Lục Cảnh Nhiên, mỗi tối Lục Cảnh Nhiên đều đến phòng Thời Yên ngủ, nạp điện cũng ở phòng cô, phòng ngủ phụ lại lần nữa bỏ trống. Cứ như vậy qua một tuần, trong lúc đó Lục Cảnh Nhiên lại phục vụ Thời Yên hai lần, Thời Yên liền nhận được điện thoại của đoàn phim.
Gọi điện thoại tới là đoàn phim
Song thế điềm thê, chính là bộ phim Thời Yên sửa xong kịch bản trước đó không lâu.
Song thế cũng là bộ phim chiếu mạng, nhưng cải biên từ tiểu thuyết mạng, bản thân nguyên tác đã có mức độ nổi tiếng nhất định, hơn nữa ngay từ đầu đoàn phim đều chọn những diễn viên lưu lượng, cho nên đầu tư gì đó đều lớn hơn
Giấc mơ khó hiểu Thời Yên viết lúc trước.
Bộ phim chiếu mạng này do Thời Yên và tác giả nguyên tác cùng biên kịch, lúc mới bắt đầu viết kịch bản cô còn ở cùng tác giả nguyên tác một thời gian, cùng nhau bàn bạc xem phải sửa kịch bản như thế nào. Hiện tại kịch bản cuối cùng đã quyết định tương đối —— sở dĩ nói tương đối, là bởi vì sau khi chính thức khởi quay, nói không chừng còn bắt cô sửa lại.
Lần này đoàn phim gọi điện thoại tới chính là bảo cô đi theo đoàn.
Việc này lúc trước bên đoàn phim đã nói với cô, cho nên cô cũng không bất ngờ, chẳng qua lúc ấy cô vẫn lẻ loi một mình, hiện tại có thêm một Lục Cảnh Nhiên…… Lúc cô tới đoàn phim không thể bỏ mặc anh một mình ở nhà đâu nhỉ? Dù cô đồng ý, Lục Cảnh Nhiên cũng nhất định sẽ không đồng ý.
Thời Yên nghĩ ngợi, nói với người bên đoàn phim: “Ờ, tôi có thể mang một trợ lý tới đoàn phim không?”
Đối phương sửng sốt một chút, hỏi cô: “Cô tuyển trợ lý?”
“Đúng vậy.” Thời Yên cười ha ha hai tiếng, “Còn không phải chuyện Lưu Dĩnh lúc trước sao, lúc ấy cho rằng phải thưa kiện cho nên đặc biệt tuyển một trợ lý, muốn để anh ấy giúp tôi xử lý những việc này để tôi chuyên tâm viết bản thảo. Hiện tại tuy không kiện tụng, nhưng có thêm trợ lý để ngừa lỡ may.”
“Được, cô mang theo đi, nam hay nữ? Sắp xếp cho hai người ở một phòng được không?”
“…… Được, một phòng đi.”
“Oki, tôi lập tức gửi lịch trịch đoàn phim cho cô, cô nhớ kiểm tra và nhận nhé.”
“Được.” Nói xong, Thời Yên đến hòm thư xem lịch trình, bộ phim này tổng cộng 50 tập, dự tính quay trong bốn tháng, lấy cảnh ở bên ngoài và thành phố A chiếm một nửa. Cô thuận tay in phần lịch trình, cầm đi cho Lục Cảnh Nhiên: “Em sắp vào đoàn rồi, anh muốn đi cùng em không?”
Lục Cảnh Nhiên nhìn lịch trình cô in, “thứ sáu đẫm máu” vừa vặn là ngày lấy cảnh ở thành phố A.
Giống y hệt lần trước.
“Anh làm sao vậy? Sao sắc mặt không tốt lắm?” Thời Yên cảm thấy, mình có thể nhìn ra sắc mặt người máy không tốt cũng là rất lợi hại.
Lục Cảnh Nhiên thu hồi ánh mắt, cười nói với cô: “Ngày kia xuất phát hả? Anh đi chuẩn bị một chút.”
“Anh có cái gì chuẩn bị?”
“Anh chuẩn bị giúp em.”
Nhìn Lục Cảnh Nhiên mở tủ quần áo, còn chuẩn bị lấy quần áo của cô ra, Thời Yên lập tức kêu ngừng: “Em có thể tự chuẩn bị, còn anh đó, nếu không chúng ta thừa dịp hôm nay đi mua cho anh mấy bộ quần áo đi.”
Từ sau khi Lục Cảnh Nhiên tới, cô cũng chưa mua quần áo cho mình, đều mua cho anh.
“Được, mình ăn trưa xong thì đi.”
“Ừ ừ, anh chuẩn bị cơm trưa đi, để em chuẩn bị.”
Lục Cảnh Nhiên xoay người tới phòng bếp, một bên chuẩn bị cơm trưa vừa nghĩ chuyện trong lòng. Tuy rằng anh tiêm kháng thể cho Thời Yên, nhưng anh cũng không biết kháng thể này có tác dụng thật không. Anh ngược lại không phải hoài nghi năng lực của nhân viên nghiên cứu, chỉ là anh không dám mạo hiểm.
Cách làm an toàn nhất vẫn là lúc ấy Thời Yên không ở thành phố A.
Sau khi vi-rút bùng nổ, thành phố A rất nhanh thành một toà thành chết, toàn thế giới đều lên án trận tập kϊƈɦ của bọn khủng bố không có tình người, nhưng có ích lợi gì, kháng thể trải qua 50 năm mới nghiên cứu chế tạo ra, mà chính phủ bởi vì sợ hãi vi-rút vẫn có tàn lưu, 50 năm cũng không khai thông lại thành phố A, mãi cho đến khi Lục Cảnh Nhiên rời đi nó vẫn là một thành phố trống.
Nhưng không sao, bọn họ có thể xây dựng một ngôi nhà ở một thành phố khác. Chỉ cần cô còn sống.