Thời Yên thay quần áo, chuẩn bị đi theo Lục Cảnh Nhiên ra ngoài. Lục Cảnh Nhiên cầm ô chờ ở bên ngoài, sau khi cô ra, cầm ô che đỉnh đầu cô. Thời Yên nhìn ô trêи đầu mình, hỏi anh: “Làm gì vậy?”
“Giúp em che ánh mặt trời, cái ô này là James đặc chế, có thể tạo được tác dụng bảo vệ nhất định.”
Thời Yên biết anh vẫn là lo lắng cho mình, cũng liền ngoan ngoãn cùng anh đi dưới ô.
“Nếu có cảm thấy nơi nào không thoải mái, nhất định phải lập tức nói cho anh.” Lục Cảnh Nhiên dặn dò.
“Biết rồi biết rồi, anh sắp thành mẹ già rồi!”
Lục Cảnh Nhiên: “……”
Kiều Vũ bên cạnh khụ một tiếng, giúp bọn họ mở cửa xe.
Cecilia bị giam giữ ở phòng thẩm vấn của mật đảng, cho dù trở thành tù nhân, cô ta vẫn duy trì cao quý xinh đẹp trêи người. Thời Yên thật sự cảm thấy cô ta xinh đẹp, chỉ đáng tiếc đầu óc chứa toàn nước, quả thực là phí phạm của trời.
Lục Cảnh Nhiên đi vào, vẻ thong dong trêи mặt Cecilia xuất hiện vết nứt. Cô ta nhìn vẻ mặt băng sương của Lục Cảnh Nhiên, còn có Thời Yên bên cạnh anh lại tung tăng nhảy nhót, mấp máy môi đỏ nói: “Các người muốn thế nào?”
Lục Cảnh Nhiên lãnh đạm cong môi, đi đến trước mặt cô ta: “Ma đảng các cô không tuân thủ giới luật mật đảng, không chút nào cố kỵ mà săn giết nhân loại, hoặc là ở trước mặt bọn họ bại lộ thân phận của mình, như vậy tôi xử trí cô, cũng có thể không cần dựa theo quy định của mật đảng, muốn làm thế nào thì làm thế.”
Sắc mặt Cecilia rốt cuộc trở nên khó coi, cô ta một chút cũng không nghi ngờ lời anh nói.
Lục Cảnh Nhiên nhìn cô ta một cái, đi trở về bên cạnh Thời Yên, hỏi cô: “Em muốn xử lý cô ta như thế nào?”
Thời Yên con dao lấy từ phòng bếp trong túi tuỳ thân, cười ha hả: “Đương nhiên là ăn miếng trả miếng. Hôm nay em cũng muốn lấy máu cô ta.”
Cecilia nhìn con dao trêи tay cô, khịt mũi coi thường.
Lục Cảnh Nhiên quay đầu lại nói gì đó với Kiều Vũ, chẳng được bao lâu, Kiều Vũ cầm một con dao giống dao mổ đi đến. Lục Cảnh Nhiên đưa con dao vào tay Thời Yên, nói với cô: “Dùng cái này, đây là con dao ngày thường James làm thí nghiệm, dù huyết tộc bị cắt, trong khoảng thời gian ngắn miệng vết thương không thể tự lành.”
“……” Không phải James ngày thường đều làm thí nghiệm gì đó sao? Sao nghe máu me như vậy? Nhưng con dao này vẫn là hữu dụng.
Cô cầm con dao Lục Cảnh Nhiên đưa cho cô, đi tới trước mặt Cecilia. Cecilia lùi về sau một bước theo bản năng, sau đó bị người canh giữ cô ta dùng dị năng khống chế.
Thời Yên nở nụ cười: “Cảm giác thân thể không thể nhúc nhích thế nào? Đừng nóng vội, từ từ hưởng thụ.” Cô dùng con dao khẽ khứa trêи cổ tay cô ta, liền xuất hiện một miệng vết thương, đại khái là bởi vì da Cecilia vốn quá trắng, miệng vết thương này có vẻ cực kỳ dữ tợn. Máu cô ta chảy ra từ miệng vết thương, miệng vết thương cũng không có xu thế khép lại.
Năng lực tự lành của huyết tộc vốn chính là tùy người mà khác nhau, loại năng lực cường đại sau khi bị thương lập tức có thể khôi phục như Lục Cảnh Nhiên rất ít. Hơn nữa dao phẫu thuật James đặc chế, máu này, đủ Cecilia chảy một hồi lâu.
Thấy máu mình không ngừng chảy ra khỏi cơ thể, biểu tình của Cecilia cũng càng ngày càng hoảng sợ: “Không, các người không thể làm vậy với tôi! Trả máu lại cho tôi, tôi không cần biến thành thây khô nhăn dúm dó!”
So với tử vong, đối với cô ta mà nói biến thành thây khô xấu xí, mới càng thêm đáng sợ.
“Tôi mới cắt một bàn tay của cô, cô không đến mức kϊƈɦ động như vậy chứ.” Thời Yên bị tiếng hô điên loạn của cô ta dọa giật mình, một cái tay khác cũng lười cắt nữa. Lục Cảnh Nhiên ở một bên lạnh lùng nhìn cô ta, phân phó Kiều Vũ bên cạnh: “Chờ sau khi miệng vết thương của cô ta khép lại, đưa cô ta đến phòng thí nghiệm của James, anh ta sẽ thích.”
“Vâng, tổng giám đốc.”
“Còn túi xách của em nữa, cô ta lừa một thùng túi xách của em!” Thời Yên vô cùng đau đớn, cô không quên mấy cái túi hàng hiệu của cô.
Lục Cảnh Nhiên nói với cô: “Yên tâm, anh sẽ phái người tới nhà cô ta, đồ vật đáng giá mang hết cho em.”
Thời Yên: “……”
Oa, không biết xấu hổ như vậy sao.
Cô thích.
Rời phòng thẩm vấn của mật đảng, thể xác và tinh thần của Thời Yên đều thoải mái. Buổi tối, Lục Cảnh Nhiên thật sự tìm lại mấy cái túi cho cô, không thiếu một cái. Ngoài túi xách, Lục Cảnh Nhiên trả lại cho cô một tấm thẻ, nói thu hoạch hôm nay đều ở bên trong, mật mã là 520520.
“Phụt.” Thời Yên nghe được cười ra tiếng, “Lục tổng anh còn hiểu mấy cái này sao?”
Lục Cảnh Nhiên kéo cô ôm vào lòng, nhẹ nhàng ngửi ngửi mái tóc cô vừa mới gội: “Hiểu biết của anh vượt qua tưởng tượng của em.”
Thời Yên còn chưa nói gì, liền cảm giác bàn tay anh luồn vào trong quần áo của mình, rõ ràng phải là hô hấp lạnh lẽo, khi thổi lên sườn cổ cô lại làm cô cảm thấy một trận nóng cháy.
Mãi đến sau đó cô bị đè lên giường lớn, cô mới nhớ tới đảo khách thành chủ, cũng sờ soạng trêи người Lục Cảnh Nhiên. Lục Cảnh Nhiên quả thực chính là bảo tàng, không chỉ có máu uống ngon, thân thể cũng sờ rất sướиɠ, đừng nhìn làn da anh trắng hơn người bình thường, phía dưới đều là cơ bắp chứa đầy lực lượng. Đương nhiên, khiến Thời Yên yêu thích không buông tay không rời được mắt phải kể cơ bụng hoàn mỹ trêи người anh.
“Không phải ma cà rồng đều là mỹ nam chỉ được cái vỏ thôi sao? Sao dáng người anh tốt như vậy!”
Lục Cảnh Nhiên rướn người về phía trước, dán trêи cánh môi cô nói: “Vừa lòng không?”
“Ưm……” Thời Yên nói không ra lời, Lục Cảnh Nhiên cong môi, động tình hôn cô. Thời Yên nhớ rõ Lục Cảnh Nhiên đã từng nói với cô, vào thời khắc huyết tộc bước lên đỉnh cực lạc, không khống chế được cắn đứt cổ đối phương.
Nhưng hiện tại cổ cô vẫn hoàn hảo không tổn hao gì…… Ừm, trừ những vệt đỏ ái muội bên trêи.
Cô nằm ở bên cạnh anh, trợn tròn mắt nhìn anh: “Anh không muốn máu em sao?”
Lục Cảnh Nhiên vuốt tóc cô, gối lên bên tai cô nói nhỏ: “Muốn……” Muốn đến nổi điên.
“Vậy vì sao anh không cắn em?”
“Anh không nỡ……” Lục Cảnh Nhiên nói, lại tham luyến hôn lên môi cô. Sau khi nụ hôn dài kết thúc, Thời Yên thở hổn hển nói: “Kỳ thật em cảm thấy, không sao, anh hút máu em, em lại hút lại máu anh, coi như là cải thiện thức ăn.”
“……” Lục Cảnh Nhiên ôm cô, nở nụ cười quyến rũ.
“Anh đừng có mà cười, em nói rất có đạo lý mà?”
Lục Cảnh Nhiên buồn cười đồng ý “Ừ”.
Thời Yên mời gọi: “Vậy anh đến đây đi!”
Lục Cảnh Nhiên nhìn cô một lát, lại đẩy người vào trong thân thể cô: “Anh tới.”
“…… Em không nói tới cái này!”
Ma cà rồng luôn gắn liền với tình ɖu͙ƈ, quá khứ cái nhìn của Lục Cảnh Nhiên đối với loại này là khịt mũi coi thường, mấy ngày nay anh lại tự thể nghiệm mà chứng thực tính chính xác của quan điểm này.
Thời Yên cảm thấy Lục Cảnh Nhiên thật sự quá ưu tú, ưu tú đến mức cô vẫn còn là nhân loại, khẳng định sớm bị anh giết chết ở trêи giường.
Có lẽ là cuộc sống quá kiêu xa, Lục Cảnh Nhiên hoàn toàn quên chuyện Hoắc Kỳ ở sau đầu, mãi đến khi Kiều Vũ thông báo với anh, Hoắc Kỳ tìm được bá tước Charles, hơn nữa muốn quyết đấu với anh ta.
Lúc Lục Cảnh Nhiên đuổi tới, Charles đã bị Hoắc Kỳ đánh trọng thương, mà Hoắc Kỳ cũng ở nơi đó, hoàn toàn không có ý muốn chạy trốn.
Thời Yên cũng đi theo tới, Charles nhìn thấy cô, biểu tình phức tạp mà cười nói với Lục Cảnh Nhiên: “Anh rất may mắn, vào thời điểm tốt nhất gặp cô ấy, nếu James bắt đầu nghiên cứu cải tạo vị giác sớm mấy trăm năm, hoặc là, tôi cũng giống anh, là thiên hành giả, kết cục của tôi với cô ấy, có phải sẽ không giống vậy?”
Lục Cảnh Nhiên ngồi xổm bên người anh, ánh mắt nặng nề nhìn anh: “Tôi xác thật rất may mắn, nhưng không phải bởi vì mấy lời anh nói, mà là bởi vì, tôi gặp được chính là cô ấy.”
Charles sửng sốt một chút, sau đó hoảng hốt nở nụ cười, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Lục Cảnh Nhiên hơi mím môi, đứng lên. Hoắc Kỳ đứng đối diện anh, không né không tránh, sau khi thấy Charles tắt thở, tựa hồ anh ta cũng không có cảm giác đặc biệt gì: “Tôi nói rồi, chờ tôi làm xong chuyện tôi phải làm, mặc cho các người xử trí.”
Lục Cảnh Nhiên nhìn anh ta một cái, không có biểu tình gì mà phân phó: “Bắt lấy anh ta, mang về xử trí dựa theo giới luật.”
“Vâng, thân vương đại nhân.” Thủ hạ của Lục Cảnh Nhiên đi bắt người, lần này Hoắc Kỳ xác thật không có bất kỳ hành động chống cự nào.
Lục Cảnh Nhiên nhìn thi thể bá tước Charles, nói với Kiều Vũ: “Kiều Vũ, an táng bá tước Charles, dựa theo di nguyện anh ấy, hợp táng anh ấy với Nassa.”
“Vâng, tổng giám đốc.”
Lục Cảnh Nhiên phân phó xong, kéo Thời Yên rời biệt thự của Charles. Lúc trở về tự anh lái xe, Thời Yên ngồi trêи ghế phụ, thấy được tâm trạng của anh không tốt.
Bi kịch này vốn có thể tránh, xét đến cùng vẫn là Charles bá tước làm sai, còn liên luỵ nhiều người vô tội như vậy, cho nên Thời Yên cũng không đồng tình với anh ta. Nhưng Lục Cảnh Nhiên cùng anh ta tựa hồ quen biết lâu, dù giao tình cũng không sâu, cũng khó tránh khỏi sẽ có cảm xúc.
Cô an tĩnh một lúc, hỏi anh: “Các anh bắt Hoắc Kỳ đi, vậy bên cảnh sát giải thích như thế nào?” Hoắc Kỳ là hung thủ giết nhiều người như vậy, cảnh sát hiện tại còn đang truy nã anh ta, cho dù những người bị hại đều là huyết tộc, nhưng trong mắt cảnh sát bọn họ chỉ là công dân bình thường.
Lục Cảnh Nhiên nói: “Cái này không cần lo lắng, bên cảnh sát cũng có người huyết tộc, bọn họ sẽ biết nên kết án như thế nào.” Trong mắt Lục Cảnh Nhiên, Hoắc Kỳ giết đều là huyết tộc, tự nhiên phải giao cho bọn họ xử trí.
Thời Yên tim lặng, không lên tiếng nữa, vô luận như thế nào, trận khói mù trêи không bao phủ thành phố A cuối cùng phải qua đi.
Khi trở lại biệt thự của
Lục Cảnh Nhiên đã là đêm khuya, Lục Cảnh Nhiên tắm rửa xong, không giống mấy ngày hôm trước lôi kéo Thời Yên thân mật. Thời Yên ngồi bên cạnh anh, ôm eo anh nói: “Nói cho anh chút chuyện vui, em hỏi James, anh ấy nói thí nghiệm cải tạo vị giác sắp thành công rồi.”
Lục Cảnh Nhiên cúi đầu, nhìn cô một cái: “Em liên lạc với James như thế nào?”
Thời Yên lấy di động đặt ở một bên, quơ quơ trước mặt Lục Cảnh Nhiên: “Em add WeChat của anh ấy.”
“……” Lục Cảnh Nhiên trầm mặc một lúc, nhìn cô hỏi, “Em còn add WeChat rất nhiều đàn ông sau lưng anh?”
“Ách, nếu mà anh không thích, chờ anh ấy làm xong thuốc cải tạo vị giác, em sẽ xóa anh ấy?”
“……” Lục Cảnh Nhiên ôm cô, thấp giọng nở nụ cười. Tiếng cười của anh có chút sung sướиɠ, lại có chút bất đắc dĩ, chờ anh cười xong, anh bám vào vành tai Thời Yên, lẩm bẩm: “Chỉ cần em còn ở bên cạnh anh là được.”
Vài ngày sau, James không phụ sự mong đợi của mọi người, thành công chế ra thuốc cải tạo vị giác. Lục Cảnh Nhiên nhìn trước viên thuốc trước mặt, tự hỏi viên thuốc này do ai thử. James cảm thấy anh đang vũ nhục anh ta: “Tôi đã làm rất nhiều thí nghiệm, trước viên thuốc này có vô số thuốc thất bại, nó là thành phẩm hoàn toàn đủ tư cách, anh không ăn thì thôi.”
Lục Cảnh Nhiên nói: “Tôi không hoài nghi công hiệu của nó, nhưng lỡ may có tác dụng phụ gì thì sao?”
“Tác dụng phụ tôi cũng viết hết trêи báo cáo kiểm tra đo lường, anh không biết chữ hay là thế nào?”
“……” Được lắm, rút vốn.
Thời Yên đi tới, cầm lấy thuốc nuốt vào trong miệng.
“……” Lục Cảnh Nhiên khẩn trương đứng lên, bắt lấy tay cô nói, “Sao em lại ăn?”
“A? Cái này không phải nghiên cứu để chúng ta ăn sao?” Thời Yên cảm thấy Lục Cảnh Nhiên băn khoăn quá nhiều, thuốc James giao, khẳng định là thí nghiệm đủ tư cách, anh ta như thế nào cũng không dám lấy bọn họ thử thuốc.
Lục Cảnh Nhiên nhất thời nghẹn lời, anh mím môi, nhìn cô nói: “Em có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”
“Không có, thậm chí còn muốn ăn đồ ngọt.”
Lục Cảnh Nhiên: “……”
James nói: “Yên tâm đi, tác dụng phụ của thuốc tôi đã giảm tới mức nhỏ nhất, thuốc ngày thường nhân loại uống cũng không phải hoàn toàn không có tác dụng phụ, chẳng qua rất nhỏ nên có thể xem nhẹ.”
Quản gia biết hôm nay James sẽ lấy thuốc lại đây, cho nên đã sớm chuẩn bị món điểm tâm ngọt, ông bưng lên một cái bánh mousse socola sữa chua, đặt trước mặt Thời Yên mời cô nếm thử.
Hương vị bánh kem trở nên sinh động hẳn lên, không hề nhạt nhẽo như trước —— từ sau khi Thời Yên biến thành ma cà rồng, đồ ăn nhân loại không có mùi thơm như máu. Cô cầm lấy nĩa cắt một miếng, đưa vào trong miệng.
Vị mousse sô cô la mềm mại kết hợp với sữa chua đông lạnh trơn mềm, khiến đầu lưỡi sung sướиɠ hưởng thụ, chua với ngọt hoà quyện, như nhảy một điệu Waltz trêи đầu lưỡi.
“Ngon quá, hu hu hu!” Thời Yên nâng đôi mắt ngập nước, nhìn quản gia, “Ông thật sự không suy nghĩ mở cửa hàng sao?”
Quản gia mỉm cười nói: “Cô thích là tốt rồi.”
James nói: “Cải tạo vị giác chỉ là phương thức trị ngọn không trị gốc, đồ ăn nhân loại trước sau không thể khiến huyết tộc no bụng, mỗi ngày vẫn phải hút đủ máu tươi mới được. Ở hệ thống vị giác của nhân loại, máu sẽ xuất hiện mùi tanh, cho nên dược hiệu liên tục không lâu, đại khái khoảng sáu tiếng đồng hồ.”
Lục Cảnh Nhiên nghe anh ta nói xong, gật gật đầu nói: “Thuốc có thể bắt đầu đưa vào sản xuất, sau đó thông qua con đường của chúng ta đưa vào thị trường, về phần giá bán, tôi sẽ xem xong báo cáo của anh rồi quyết định.”
Thời Yên sửng sốt một chút, hỏi: “Thì ra thuốc này còn phải bỏ tiền mua sao?”
Lục Cảnh Nhiên nhướn đuôi lông mày, hỏi lại cô: “Vậy bằng không em cho rằng anh đang làm từ thiện?”
Thời Yên: “……”
Nhà tư bản nguyên tắc Lục tổng trước nay chưa từng sụp đổ.
Thuốc cải tạo vị giác ra đời mang cho huyết tộc một lần cuồng hoan mới, cuối cùng thuốc bán lẻ không tính là rẻ, nhưng cũng không quá đắt, rất nhiều huyết tộc vẫn nguyện ý bỏ tiền để nếm thử đồ ăn nhân loại. Người từ nhân loại biến thành huyết tộc như Thời Yên tự nhiên càng sẽ không để lỡ cơ hội này.
Lục Cảnh Nhiên cũng vào ngày James mang thuốc tới, đi theo sau Thời Yên uống thuốc, lúc sau…… Anh ăn đồ ngọt giống như chưa từng dừng lại!!
Quản gia nói không sai, Lục Cảnh Nhiên thật sự rất thích đồ ngọt, tuy rằng máu cũng có vị ngọt đậm nhạt khác nhau, nhưng so với đồ ăn nhân loại, vẫn là quá mức đơn điệu. Lục Cảnh Nhiên ăn miếng đồ ngọt đầu tiên, như thể mở cửa thế giới mới.
Anh không chỉ thích ăn, còn ham thích muốn làm đồ ngọt, tỷ như hiện tại, đêm khuya tĩnh lặng, anh còn lôi kéo Thời Yên ở trong phòng bếp làm bánh kem.
“Rắc thêm chút đường nữa đi.” Lục Cảnh Nhiên một bên quấy lòng trắng trứng trong tay, một bên sai bảo Thời Yên bên cạnh. Thời Yên giật khóe miệng, rắc mấy hạt đường vào trong bát: “Cái này trước đó em đã dựa theo công thức bỏ thêm cũng đủ đường rồi.”
“Anh sợ không đủ, lại rắc thêm chút nữa đi.”
“……” Thời Yên nhìn anh, “Anh ngọt như vậy, còn rắc đường cái gì.”
Lục Cảnh Nhiên: “……”
Lời âu yếm luôn tới đột nhiên không kịp phòng ngừa.
Anh buông bát trong tay, khom lưng hôn Thời Yên: “Ngọt không?”
Thời Yên chớp chớp mắt: “Không nếm ra được, anh thử lại?”
Lục Cảnh Nhiên cười một tiếng, ôm lấy eo cô, cho cô một nụ hôn sâu kiểu Pháp nhiệt tình. Nụ hôn kết thúc, hơi thở hai người đều không quá ổn, Lục Cảnh Nhiên nhẹ nhàng đẩy tóc đen hai bên mặt của Thời Yên ra, ánh mắt nặng nề: “Hiện tại anh không muốn ăn đồ ngọt, anh muốn ăn em hơn.”
Anh bế Thời Yên lên, chạy lên tầng.
Ngày hôm sau mặt trời lên cao Thời Yên mới dậy, hôm nay Lục Cảnh Nhiên tới công ty, lúc đi cũng không đánh thức cô. Thời Yên mừng rỡ lười biếng, dứt khoát lại ngã xuống ngủ tiếp.
Trong công ty, Lục Cảnh Nhiên đang nghe Kiều Vũ báo cáo: “Đã phát thư mời hôn lễ cho các trưởng lão và thân vương khắp nơi, hoa hồng ngài yêu cầu cũng đang lựa chọn cắt lấy ở trong hoa viên lâu đài của ngài, sau khi cắt xong sẽ vận chuyển về nước. Mặt khác, tôi vừa mới liên hệ thiết kế sư, cô ấy nói trước tối nay nhất định sẽ làm xong chiếc nhẫn theo yêu cầu của ngài.”
“Ừ, vậy là tốt rồi.” Lục Cảnh Nhiên chỉ nói mấy chữ ngắn gọn, nhưng Kiều Vũ lại từ trong đó nghe ra một tia khẩn trương.
Ngài ấy có thể không khẩn trương sao, dù sao tối nay chính là ngày ngài ấy cầu hôn thư ký Thời!
Kiều Vũ đứng tại chỗ chờ anh phân phó chuyện khác, Lục Cảnh Nhiên suy nghĩ một lát, nói với anh: “Hình như Thời Yên cũng không có bạn bè nào, lúc chiều, anh bảo Elle tìm cái cớ hẹn cô ấy tới công ty, ăn cơm dạo phố đều được, chờ sau khi cô ấy đi rồi, lại bảo những người đó bố trí biệt thự.”
“Đã biết, tổng giám đốc.” Kiều Vũ cũng là hiện tại mới phát hiện, tổng giám đốc của bọn họ lại lãng mạn như vậy, cầu hôn còn làm long trọng như thế, còn biết phải cho thư ký Thời bất ngờ. Hơn nữa trong khoảng thời gian này anh ham thích với làm đồ ngọt như vậy, cũng là hy vọng hôn lễ có thể tự tay làm bánh cưới cho thư ký Thời.
Những việc này đổi lại trước kia, Kiều Vũ căn bản nghĩ cũng không dám nghĩ.
“Buổi chiều trước khi tan tầm lại xác định công việc một lần, đặc biệt là nhẫn và hoa tươi, không thể có sai lầm, biết chưa?”
“Rõ.”
Sau khi Kiều Vũ rời đi, Lục Cảnh Nhiên một mình ngồi trong văn phòng, thở ra một hơi. Anh nới lỏng cà vạt trêи cổ, cuối cùng dứt khoát cởi một cúc áo sơ mi.
Là thật sự có chút…… Khẩn trương.