Chương 1.
Nam Thành nửa đêm mới lúc mở màn của những xa hoa đồi trụy.
Khắp nơi trên phố nhằng nhịt vô số bar pub to to nhỏ nhỏ, tràn ngập hương vị xem trọng vật chất đan xen.
Dạ Sắc là quán bar có tiếng nhất Nam Thành, nhưng chi phí đắc đỏ cũng là lý do làm người ta chùn bước ngại ngùng. Khách tới nơi này thư giãn vung tiền như rác cũng là chuyện bình thường.
Góc quầy bar lầu một có một bóng người yên tĩnh, thân hình tinh tế, tóc đen sáng bóng xoã dài.
Tuổi nàng không lớn, ngón tay thon dài cầm ly rượu pha lê, một tay khác chống cắn ngắm nhìn đám người cuồng hoan náo nhiệt, trên mặt không chút biểu cảm.
Trang phục màu đen đơn giản càng làm tôn lên da thịt trắng ngần, xương quai xanh và bả vai xinh đẹp, nhấc chân đưa tay đều lộ ra vẻ đẹp đẽ nao lòng. Có lẽ do trời sinh có khuôn mặt tinh xảo, dù không trưng diện nhiều cũng hấp dấn ánh nhìn.
Chỉ là khí chất thanh tân tươi mới này hoàn toàn tương phản với bầu không khí hừng hực trong quán bar
Nàng tên Hạ An.
Người vào ra Dạ Sắc thường thuộc về hai thái cực, một là không thiếu tiền, một là rất thiếu tiền.
Hạ An thuộc vế sau
Đãi ngộ của nhân viên ở Dạ Sắc không tệ, nếu như đồng ý uống một hai ly xã giao với khách, thuận lời gọi mời khách thêm mấy bình rượu thì phần trăm hoa hồng vô cùng khả quan.
"Tiên nữ, đêm nay thế nào rồi?"
Thời gian yên tĩnh bị phá vỡ, vai trái Hạ An bị vỗ một cái, nàng lười biếng quay đầu, quả nhiên khuôn mặt trẻ con tươi xinh đập vào mắt.
Ngải Mễ mếu máo, bởi vì trò đùa vặt của mình không thành mà có chút mất mát. Ngải Mễ là nhân viên phục vụ nhỏ tuổi nhất Dạ Sắc, năm nay vừa tròn hai mươi, mười tám tuổi tốt nghiệp trung học đã ra ngoài làm việc, là trụ cột trong nhà
Cười cả một đêm đương nhiên mệt mỏi, hơn nữa mấy đêm nay ngủ không đủ giấc làm đầu óc Hạ An rất nặng, nàng hơi cong khoé môi với Ngải Mễ: "Như cũ thôi."
Nụ cười yếu ớt nhẹ lướt quá mắt, làm Ngải Mễ thần trí súyt bất minh, khuôn mặt của Hạ An làm cô vừa thích vừa đồ kỵ, cô gái này rõ ràng là trời sinh dáng vẻ tiểu hồ ly mê hoặc đàn ông, vẻ mặt tiên nữ thanh thuần vô hại. Đừng nói đàn ông, có là phụ nữ cũng muốn nâng niu.
Ngải Mễ cảm thấy khuôn mặt của Hạ An quả thực lừa người, lần đầu nhìn thấy nàng cô còn nghĩ người này sẽ rất hay đỏ mặt thẹn thùng, ai dè kết quả là năng lực lẫn nghiệp vụ còn cao siêu hơn mấy nữ lang ăn chơi ở trong đây.
Đến tận bây giờ, Hạ An vẫn là người hưởng nhiều phần trăm tiền rượu nhất ở Dạ Sắc, mà nàng chỉ làm partime, không phải đêm nào cũng đến.
Đúng thật gương mặt đẹp chính là vé thông hành, Ngải Mễ không chỉ một lần ở trước mặt Hạ An cảm thán.
Hạ An rất ít khi biểu hiện cái gì, phần lớn đều tự mình bận rộn công việc, cuộc sống tưởng chừng cũng không mấy khó khăn. Năm nay nàng hai mươi ba tuổi, không tính trưởng thành nhưng đương nhiên đâu còn là thiếu nữ ngây thơ.
"Chị đừng khiêm tốn, đêm nay khẳng định kiếm được một mớ, hôm nào bao em đi ăn đồ nướng đi~" Ngải Mễ mặt dày quấn quýt lấy Hạ An.
"Đi."Hạ An xem Ngải Mễ như em gái, thường ngày Ngải Mễ rất lạc quan, chưa từng có yêu cầu cao nào, chỉ cần ăn ngon là lại có sức sống.
Người càng đơn giản, sống càng ung dung.
"Cứ vậy đi hả." Nói xong Ngải Mễ đột nhiên đưa tay ôm bụng, gào rú: "Hạ Hạ, chị giúp em đưa mấy cái ly này lên lầu hai cho A Thính đi, em đau bụng..."
"Aiz~!" Hạ An bất đắc dĩ, nhìn dáng vẻ khẩn trương kia tám phần mười là ăn quán ven đường bị đau bụng rồi.
Đời sống về đêm đã mở màn, ánh đèn chói mắt nhạc ầm ĩ.
Hạ An đi tới phòng riêng ở lầu hai, hững hờ nhìn rượu Tây trong tay, đoán chứng căn phòng nhỏ này đêm nay tiêu xài không ít.
Thật xa hoa.
Chân giẫm giày cao gót, Hạ An cảm nhận được bước chân hơi không ổn, thân thể có chút không chịu nổi nữa, ngày mai nhất định phải nghỉ ngơi một ngày
Lầu hai yên tĩnh hơn rất nhiều.
Sofa phòng riêng ở lầu hai có chừng mười mấy người ngồi, chạm cốc tán gẫu, bầu không khí không quá cuồng nhiệt, trên bàn xếp đầy bình rượu, hầu như đều chỉ còn một nửa.
"Xin phép, rượu của ngài..." Ánh đèn tối tăm, đêm nay thân thể Hạ An lại không khoẻ nên không chú ý đến bậc thang dưới chân, mũi giày bước phân nửa, trong nháy mắt thân thể liền ngã về phía trước.
Rượu trong khay lảo đảo....
Phản ứng đầu tiên của Hạ An là bảo vệ rượu, nàng bị té không sao, rượu mà đổ thì khóc không ra nước mắt....
Cũng may thời khắc quan trọng có người đỡ nàng, nàng mới không ngã chổng vó, Hạ An thở phào quay đầu cúi người cười nói: "Cám ơn."
Đối phương lập tức thả nàng ta, yên lặng đi tới ghế sofa.
Hạ An còn chưa kịp nhìn rõ mặt mũi thì người sau đã cho nàng nguyên cái bóng lưng, còn lưu lại hương thơm nhàn nhạt.
Trưởng thành tao nhã.
Không hợp với không khí nơi này...
Lần đầu tiên Hạ An nhìn thấy phụ nữ ăn mặc như vậy đến quán bar, không giống đi tìm niềm vui, mà giống đi làm hơn.
Có cảm giác này không chỉ một mình Hạ An.
"Trời ạ." Thịnh Như Khởi vừa nhìn thấy Diệp Quan liền nhịn không nổi kinh ngạc nhổ nước bọt: "Diệp đại mỹ nhân của tôi ơi, ít nhất cũng phải đổi quần áo rồi tới chứ, cậu nghĩ ở đây mở hội nghị thương vụ hả?"
"Mời hết bận, không kịp thay." Diệp Quan không để ý sự khác biệt của mình và nơi này, trước giờ cô không thích nơi náo nhiệt, nếu hôm nay không phải sinh nhật Thịnh Như Khởi thì cô cũng sẽ không tới: "sinh nhật vui vẻ."
"Cậu tới trễ, phải phạt nha."
Này là trong dự đoán của Diệp Quan, tính tình của Thịnh Như Khởi cô biết quá rõ.
"Hôm nay sinh nhật tôi, ở đây tôi lớn nhất, không lẽ chút mặt mũi cũng không cho?"
"Hôm nay sinh nhật cô ấy, Diệp tổng cứ bồi theo đi." Thân Uý Mẫn ngồi bên cạnh hoà giải, rồi nhìn Thịnh Như Khởi nói: "Như Khởi, cậu cũng đừng chơi quá."
"Tôi đã làm gì mà chơi quá???"
"Thịnh tổng, không lẽ ngài nghĩ ngài dư tiết tháo sao?"
"..."
Diệp Quan yên tĩnh ngồi trên ghế, mặc cho người bên ngoài trò chuyện rôm rả.
"Mời dùng." Hạ An để rượu xuống, ánh mắt tuỳ ý quét qua một vòng, bằng trực giác của mình, nàng cảm thấy được mười mấy người ngồi đây toàn là dân chơi lão làng.
Ngoài trừ người kia.
Ánh mắt Hạ An dừng lại một chút mới nhìn thấy rõ mặt đối phương, nếu dùng hai từ xinh đẹp để hình dung, thì hình như hơi bị nông cạn.
Khí chất của người này càng có sức hấp dẫn, vắng lặng ung dung, lần đầu gặp mặt sẽ cho người ta kinh diễm rồi xa cách, tựa như sao sáng trên bầu trời đêm, lấp lánh nhưng với không tới.
Hạ An đoán không ra tuổi người ta, nhưng trên người người ta có một loại phong tình đặc biệt trưởng thành. Có câu, phụ nữ mười tám xinh đẹp, là vì tuổi mười tám xinh đẹp, tuổi hai tám xinh đẹp là vì người xinh đẹp. Người trước mặt để cho Hạ An hiểu được sâu sắc câu này.
Diệp Quan nhấc mắt, ánh mắt cùng lúc nhìn Hạ An, Hạ An lập tức cụp mắt, ý thức được bản thân thất thần.
"Ha, mỹ nữ, lại đây bồi rượu đi." Người đàn ông gọi Hạ An, nhìn chán nhiệt tình buông thả, tự nhiên đâu ra thanh tân thoát tục thì đương nhiên sẽ sáng mắt lên.
"Được." Hạ An mỉm cười đáp lại .
"Cô đến muộn như vậy, phạt một chén rượu không quá đáng đâu ha?" Thịnh Như Khởi lại muốn trêu chọc Diệp Quan, để Diệp cao kiều không dính bụi trần tan nát hình tượng là một trong không nhiều ham muốn của Thịnh tiểu thư.
Hôm nay là sinh nhật cô ấy, theo tính cách của Thịnh Như Khởi, nếu không theo thì đêm nay nhất định không yên thân.
Diệp Quan nhượng bộ: "Một ly."
"Okie, một ly!" Thịnh Như Khởi thoải mái đồng ý.
Hạ An rót rượu, Diệp Quan bên này cũng liếc mắt nhìn nàng.
Ánh mắt hơi đảo, Diệp Quan qua loa đánh giá cô bé trước mặt, mặt mày thanh tú, chỉ trang điểm nhẹ, hình như là sinh viên đại học mới ra trường.
Chất lỏng chậm rãi chảy vào trong ly...
Tầm mắt Diệp Quan chuyển lên mặt cô bé, nhìn kỹ mặt nàng, không nhanh không chậm nói: "Được rồi."
"Xin lỗi." Hạ An gật đầu khẽ nói, có chút ngượng ngùng.
Hạ An thu lại bình rượu, tiếp tục rót một vòng, thời điểm đang rót thì bị gã đàn ông sờ một cái, cũng không có thêm động tác nào quá đáng, nàng nhịn xuống cho qua, nói thật, làm việc ở đây khó tránh khỏi bị sờ sờ vuốt vuốt.
Diệp Quan thấy cảnh này chân mày cau lại, tiện tay bưng ly rượu lên, nghiêng người về phía Thịnh Như Khởi.
"Đợi chút." Thịnh Như Khởi sao có thể dễ dàng cho qua: "Rượu thì khẳng định phạt, nhưng cậu không thể cứ uống như vậy nha."
Hôm nay Diệp Quan có chút mệt, qua giọng nói cũng có thể nghe thấy: "Còn muốn sao đây?"
"Trừ tôi ra, cậu tìm đại một mỹ nữ cậu vừa mắt nhất ở đây...." Thịnh Như Khởi nghĩ nghĩ mọi: "Cùng mỹ nữ uống rượu giao bôi, okie?"
Cũng chỉ có Thịnh Như Khởi dám giỡn với Diệp Quan kiểu này, hai người là bạn thân, còn cùng gầy dựng sự nghiệp, hiện tại công ty JM đã là một trong ba vị trí đầu về công ty truyền hình. Tuy rằng tính cách hai người đại bác bắn không tới, nhưng mà lại có giao tình sâu đậm.
Nhưng cho dù là vậy, Thịnh Như Khởi cũng không dám cùng Diệp Quan đùa giỡn quá trớn, cô tự có chừng mực.
Diệp Quan trước giờ không thích dính líu đến mấy chuyên nhàm chán này, cô vứt ánh mắt lạnh lùng cho Thịnh Như Khởi, ám chỉ đối phương quá sức tẻ nhạt
Thịnh Như Khởi sớm đã có cách ứng phó: "vừa nãy cậu cũng đồng ý rồi, chả lẽ muốn đổi ý?"
"Diệp tổng, không được đổi ý nha." Đám người bên cạnh hùa theo.
Việc này mà để người khác làm thì chả có gì đặc biệt, nhưng để xưa nay cao ngạo như Diệp Quan làm thì có chút thú vị.
Giờ phút này hưng phấn nhất là Thân Uý Mẫn, nghĩ thầm đêm nay Thịnh Như Khởi đúng là một trợ công tốt, cô thầm mến Diệp Quan đâu phải ngày một ngày hai. Thân