Người lúc nào cũng cười tươi như hoa, thật ra vẫn luôn một mình chống đỡ một góc bầu trời
Chương: 13
"...em có điều kiện."
Nghe Hạ An nói vậy, Diệp Quan hơi nhướng mày: "Miễn hợp lý."
"Em cũng cần chị giúp đối phó với người nhà." Nếu không vì vấn đề này, đêm nay Hạ An sẽ không chủ động gọi cho Diệp Quan, nếu mình có bạn gái thì có thể tránh được khá nhiều phiền toái.
Diệp Quan suy nghĩ một lít: "Có thể."
"Còn có..."
"Hửm?"
"Tiền chữa bệnh cho cha em..." Hạ An chậm rãi nói: "Tự em gánh "
"Cô chắc chắn?" Diệp Quan hỏi ngược lại.
Cô cho Hạ An cơ hội cân nhắc, tuy cô không biết rõ tình hình đối phương, nhưng có thể hiểu được tình hình kinh tế của Hạ An, tuyệt đối không chút lạc quan.
"Chắc chắn." Hạ An kiên định trả lời.
Nếu như nói cuộc hôn nhân này đơn thuần chỉ là cuộc giao dịch, vậy Hạ An hi vọng lần giao dịch chí ít cũng công bằng. Nàng biết Diệp Quan không thiếu tiền, chỉ cần một bút cũng đã có thể đưa ra số tiền nàng phải sứt đầu mẻ trán mới làm ra, đối với đối phương mà nói số tiền này chỉ như muối bỏ biển, nhưng nàng lại không thoải mái.
Khuôn mặt quật cường kia hiện lên trong đầu Diệp Quan.
Người lúc nào cũng cười tươi như hoa, thật ra vẫn luôn một mình chống đỡ một góc bầu trời.
Hạ An là người như vậy, đúng không?
"Theo ý cô."
'ừm." Đạt được mục đích chung, Hạ An thoải mái không ít.
Nói đến cùng, chỉ là diễn kịch thôi mà. Nàng rất có kinh nghiệm, ngày thường vì phần trăm hoa hồng ở Dạ Sắc, cùng người khác nói chuyện uống rượu ám muội cũng đều là đang diễn đó thôi.
Đúng là bị hiện thực bức thành diễn viên.
"Hẹn gặp mặt nói cho rõ."
"Được..."
Thời gian gặp mặt là mười giờ tối thứ tư, cũng là hai ngày sau.
Ban ngày Hạ An phải đến bệnh viện, buổi tối còn phải theo chương trình học, cơ bản là không có thời gian rảnh, Hạ An cũng không biết Diệp Quan làm cái gì, nhưng nhìn cô hình như cũng rất bận rộn.
Cúp điện thoại.
Hạ An dựa vào ghế nhìn trần nhà chằm chằm, vẫn chưa thực sự hoàn hồn. Nàng vẫn nhớ ngày đó Diệp Quan nói 'Chúng ta kết hôn đi', nàng đã cảm thấy quá sức hoang đường, làm sao có khả năng đây ...
Nhưng ba ngày sau thì ván đã đóng thuyền. Hạ An xoa xoa thái dương híp mắt lại nghỉ một chút, lại tiếp tục vùi đầu vào sách vở
Thật giống như chẳng có gì bất thường.
....
Thứ tư, đêm dần khuya.
Quán bar lại bắt đầu náo nhiệt.
Ngay thời khắc Hạ An nhảy vào Dạ Sắc làm, nàng đã tập quen với việc luôn luôn mỉm cười, theo thời gian, dù có muốn cười hay không, thì nụ cười vẫn cứ như auto treo trên mặt.
"Hạ Hạ, lâu ngày không gặp chị .." Ngải Mễ nhìn Hạ An, nhiệt tình kéo cánh tay nàng: "Gần đây bận lắm hả?"
"Một chút."
"Bận gì á?" Ngải Mễ chớp chớp mắt.
"Cũng không có gì, chị phải đi rồi."
Ngải Mễ bị quăng lại một mình bất đắc dĩ bĩu môi. Hạ An người này ngoài mặt thì nhiệt tình nhưng trên thực tế, nàng đối với chuyện của bản thân xưa nay không nói một câu. Ngải Mễ cũng không biết công việc thật sự của Hạ An là gì.
Lại một buổi tối huyên náo.
Hạ An tiếp khách trò chuyện uống rượu, nhiều lúc liếc nhìn điện thoại.
Bãi giữ xe quán bar, chiếc xe hơi màu đen dừng lại. Diệp Quan bước xuống, cô rất có khái niệm thời gian, hiện tại vẫn chưa tới mười giờ.
Mấy ngày trước trời làm mưa rào, tối tháng mười Nam Thành cũng dần mát mẻ.
Cách đó không xa có một cặp tình nhân nắm tay nhau. Hai người tươi cười trò chuyện, đang lúc nói nói người con gái đột nhiên lao vào lòng chàng trai làm nũng.
Đầu đường ôm nhau, ngọt ngào và ám muội.
Diệp Quan đi qua, đôi mắt không tự chủ nhìn hai người, hai người đó ôm ấp một lúc rồi tách ra, mười ngón đan xen đi trên đường cái.
Nhìn bóng lưng đôi tình nhân, Diệp Quan hơi dừng lại, cúi đầu nhìn đồng hồ rồi lại tiếp tục đi vào Dạ Sắc.
Mười giờ, Hạ An cầm ly rượu trong tay, lưng dựa vào tường, lần lượt từ chối những người tới gần, ánh mắt hững hờ thỉnh thoảng nhìn lối vào
"Người đẹp, xin hỏi..."
Người phục vụ chưa kịp lên tiếp đón, tầm mắt của Diệp Quan đã rơi trên người Hạ An, thứ nhất vị trí nàng đứng rất dễ thấy, thứ hai khuôn mặt và tư thái đó thật sự rất hút mắt người khác.
Dưới váy ngắn, đôi chân tinh tế thẳng tắp.
Hạ An không có ưu thế chiều cao, lúc không mang giày cao gót thì dáng vẻ nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng tỷ lệ thì không thể xoi mói được.
"Chị, chị ấy tìm em." Hạ An nhìn thấy Diệp Quan, đi lên trước nói với lễ tân.
Ngắm nhìn Diệp Quan, khoé miệng Hạ An khẽ cong, giống như dự đoán của nàng, Diệp tổng vẫn là trang phục công sở đi vào quán bar. Không biết vì sao, mỗi lần thấy Diệp Quan xuất hiện ở Dạ Sắc, dáng vẻ đặc biệt không hợp với bầu không khí nơi này làm Hạ An rất muốn cười.
Diệp Quan đảo mắt qua hai gò má của Hạ An, hôm nay nàng thoa son đỏ có hơi chút trưởng thành , nhưng trên mặt vẫn là nét thanh tân, có kiều nhưng không diễm.
Ngải Mễ đã từng phân tích, nói khuôn mặt này của Hạ An có 80% thanh thuần, 20% quyến rũ, cho nên mới có thể mê hoặc khách ở đây đến điên đảo.
Thanh thuần thì nhìn như không hiểu sự đời, quá mức quyến rũ lại như gập khuôn.
"Diệp tổng, hay là chúng ta đi nơi khác?" Hạ An chủ động mở miệng, có thể thấy Diệp Quan không thích bầu không khí của Dạ Sắc, thậm chí có thể gọi là phản cảm
Diệp Quan im lặng ngấm ngầm đồng ý, xoay người đi trước.
Hạ An theo sát phía sau.
Cuối cùng vẫn là đi đến quán rượu cũ, ngồi với trí cũ, chỉ là không có rượu, chỉ gọi hai ly nước trái cây.
Diệp Quan lấy văn kiện trong giỏ ra, một bản chia hai, đưa một phần đến trước mặt Hạ An, mở miệng là đi thẳng vào vấn đề: "Phần thoả thuận này nếu cô không có câu hỏi nào thì ký tên."
Hạ An cúi đầu nhìn hợp đồng. Trong thoả thuận bên A - Diệp Quan, bên B - Hạ An.
Đã là hợp đồng hôn nhân thì đương nhiên cũng có thoả thuận tinh thần.
Trong hợp đồng đều dựa theo những gì hai người từng nói qua, cho nên không tồn tài vấn đề lớn nào. Hạ An nhìn kỹ khoản nghĩa vụ và quyền lợi của song phương, đơn giản mà lại thô bạo, diễn theo trường hợp, đóng giả bạn đời.
Thời hạn thoả thuận, ròng rã hai năm.
"Có vấn đề gì sao?" Diệp Quan thấy được sự do dự trong mắt Hạ An.
Hạ An ngẫm lại, hiện tại nàng chỉ muốn tập trung vào học nghiệp, vấn đề tình cảm nàng chưa bao giờ nghĩ tới, có phu nhân trên danh nghĩa ngược lại sẽ để cho bản thân tránh được nhiều