Chương 16.
"Mình à?"
Bị bất ngờ kêu một tiếng như vậy, Diệp Quan khẽ run rẩy một giây
Hạ An gọi xong cảm thấy danh xưng này không tệ, dù cho cuộc hôn nhân này chỉ là hình thức, thì chí ít cũng nên có hình thức danh xưng.
Tận đến khi thấy biểu cảm hững hờ của Diệp tổng, nàng mới cười cười nói: "Em đùa chút thôi."
Mặc kệ có vui hay không, Diệp Quan nghiêm túc nói: "Sau này gọi tên tôi."
"Ừm." Trong khoảng khắc, Hạ An nhìn thấy được một tia ghét bỏ trên mặt Diệp Quan.
Cô xoay người rời đi, bóng lưng thẳng tắp, Hạ An hời hợt nhìn nhìn tận đến khi đối phương đi xa. Nàng cảm thấy, hình như chỉ khi nàng và Diệp Vãn ở cạnh nhau, người này mới có thái độ ôn hoà một chút, hoặc nên nói là có chút dịu dàng, Hạ An dám khẳng định, không mấy ai thấy được vẻ mặt này của Diệp Quan.
"Hạ An~"
Nghe tiếng người gọi, Hạ An xoay người, đúng lúc gặp được Kha Nhược Sơ: "Tan làm rồi?"
"Ừm, người kia là bạn cậu hả?" Kha Nhược Sơ hỏi.
"Ừm."
"Khí chất tốt ghê đó. Cậu cũng về trường phải không? Cùng đi nha."
Hạ An mỉm cười gật đầu, lần trước do Đường Chấn đến Dạ Sắc làm loạn nên lúc đó nàng có chút tức giận, nhưng nghiêm túc ngẫm lại thì, là do Kha Nhược Sơ quan tâm nàng, xuất phát từ thiện ý.
Kha Nhược Sơ nhìn chằm chằm Hạ An, cười đến có chút ngây dại.
Từ khi lên đến đại học cô đã yêu thích Hạ An, cô và Hạ An trên lớp thí nghiệm được phân cùng tổ, tuy rằng trước đó cô đã từng nghe đến học bá Hạ An nhưng đều là quan sát từ xa, say này khi đã tiếp xúc gần gũi hơn Kha Nhược Sơ liền lặng lẽ mến nàng, Hạ An xinh đẹp thành tích và học lực đều rất tốt, tính cách lại thích chăm sóc người khác, nói thật người như vậy rất khó để người ta không động lòng, Kha Nhược Sơ biết trong trường có một đống người theo đuổi Hạ An, nhưng Hạ An vẫn luôn một mình.
Kha Nhược Sơ rất bối rối, thầm mến nàng mấy năm, nhưng quan hệ giữa hai người chỉ dừng lại ở mức bạn bè, tận đến khi ký túc xá sắp xếp lại nhân khẩu, trùng hợp cô và Hạ An trở thành bạn cùng phòng, lúc nhìn thấy thông báo kia, trái tim Kha Nhược Sơ như nai vàng nhảy loạn, cảm giác cơ hội của mình sắp tới rồi.
Nhưng sau khi đã gần gũi hơn chút, Kha Nhược Sơ mới phát hiện trước kia cô không thật sự hiểu Hạ An, Hạ An là điển hình của người ngoài nóng trong lạnh, có cố gắng mấy cũng không thể nào tới gần nàng, chứ đừng nói đến việc buớc vào cuộc sống của nàng.
Trời tối, ánh đèn mông lung, hai người song bước đi về trường học.
"Ngày mai chú sẽ phẫu thuật sao?"
"Ừm."
Kha Nhược Sơ nghĩ nghĩ hồi lâu mới nhẹ hỏi: "bây giờ bệnh viện và trường học đều bận đến vậy, cậu vẫn còn muốn đến đó làm hả? Tớ thấy sắc mặt cậu mấy nay không tốt lắm..."
Hạ An cười nói: "Cậu đừng lo, tớ có chừng mực."
"Nếu sau có về muộn thì nói với tớ một tiếng, để tớ yên tâm chút."
"Ừm."
Kha Nhược Sơ lại nói: "tối cuối tuần tớ mời cậu đi ăn ha?"
"Sao tự nhiên muốn mời tớ đi ăn?"
"Tớ..." Kha Nhược Sơ mất mát, sinh nhật của cô Hạ An không có nhớ đến, tháng trước cô đã nói với Hạ An chuyện này, nhưng Hạ An hình như đã quên mất: "Lâu rồi chúng ta không có cùng đi ăn mà."
"Tối cuối tuần tớ bận rồi." Hạ An nhớ tới lúc nãy đã đồng ý với Diệp Quan, tối chủ nhật đến Diệp gia dùng cơm.
Lại thêm một chậu nước lạnh sối thẳng vào đầu Kha Nhược Sơ, cô cúi đầu mím môi lúng túng cười, nhưng vẫn ráng ôm tiếp hi vọng: "Tối đó đâu có khoá học đâu, cậu...chỉ cần dính chút thời gian thôi, một tiếng thôi cũng được."
"Nhược Sơ, tớ thật sự không có thời gian." Hạ An tiếp tục từ chối, hơn nữa Hạ Hà phải tiến hành giải phẫu, nàng làm gì còn tâm trạng ra ngoài vui vẻ.
"Nhưng mà hôm đó..." Hôm đó là sinh nhật tớ..., Kha Nhược Sơ đem lời muốn nói nuốt vào trong, cười nói: "Ừm, không có thời gian thì để hôm khác vậy."
Kha Nhược Sơ muốn biết, Hạ An không có thời gian là vì phải đến Dạ Sắc làm hay không, nhưng cô không dám hỏi, cô sợ hỏi đến chuyện Dạ Sắc thì Hạ An lại lạnh nhạt với cô.
...
Tối chủ nhật.
Kha Nhược Sơ quả nhiên không nhìn thấy Hạ An, một mình cô ngồi trong ký túc xá nửa ngày, buồn đến muốn khóc, thật ra giữa cô và Hạ An...còn chưa đến mức bạn bè.
Ngồi đền chín giờ, Kha Nhược Sơ đi đến tủ quần áo đổi một chiếc váy, lần thứ hai đi tới Dạ Sắc...
...
Chủ nhật bảy giờ tối, Hạ An đúng giờ cùng Diệp Quan đến Diệp gia.
Vừa lên xe, Diệp Quan liền chú ý đến trang phục của nàng, quần dài trắng, trang điểm nhẹ, mái tóc đen dài chưa từng nhuộm, chất tóc rất tốt. Không thể không nói, tuổi trẻ đúng là tài sản, trang phục thế nào cũng có vẻ ưa nhìn.
Đơn giản, tự nhiên và xinh đẹp, chính là thứ các vị gia trưởng thích nhất.
Diệp Quan vẫn nhìn Hạ An, quần áo Hạ tiểu thư mặc ngày hôm nay, nếu nói nàng mới hai mươi...hẳn là ai cũng tin đi. Nghĩ tới đây Diệp Quan nhíu mày, cô năm nay ba mươi hai...
"Em mặc vậy không ổn hả?" Hạ An thấy vẻ mặt đối phương có chút không hài lòng: "Khó nhìn?"
"Tùy cô thôi."
Lại là câu này.
"Chị có ý gì cứ nói thẳng đi." Hạ An thấy rõ là Diệp Quan hình như muốn nói gì đó, lại nói: "Em cũng không biết chị thích kiểu nào..."
"Tôi thích hay không không liên quan." Nói xong Diệp Quan dừng một chút, lại nói: "Lần sau nên hơi hơi trưởng thành một chút."
"Ừm em sẽ chú ý." Hạ An gật đầu, đến cùng thì nàng và Diệp Quan cách nhau hơn mười tuổi, mình chọn trang phục thiếu nữ, đứng chung có chút không hợp đôi.
Diệp Quan không tiếp tục chủ đề nhạy cảm, đổi giọng nói: "Cái này đưa cho bà ngoại, cái này đưa cho dì nhỏ, còn cái này thì cho Vãn Vãn." Diệp Quan chỉ vào mấy phần lễ vật, bàn giao cho Hạ An.
"Ừm." Hạ An yên lặng ghi nhớ, nàng chưa từng nghe Diệp Quan nhắc đến cha mẹ, cho nên nàng cũng không hỏi đến, Hạ An biết mỗi người đều có trong mình chuyện khó nói, giống như xưa nay nàng chưa từng đề cập với ai chuyện mẹ nàng.
King kong.
Chuông cửa vang lên ba lần, dì Chu mở cửa, vẻ mặt vui mừng: "Diệp tổng, Hạ tiểu thư, về rồi hả~"
"Mẹ~~~~" Diệp Vãn gọi xong thì chạy ra cửa.
"Vãn Vãn, chậm thôi~" bà Lương ở phía sau đuổi theo không kịp nói
Hạ An vừa nhìn thấy Diệp Vãn liền ngồi xổm mỉm cười, tiểu gia hỏa thấy vậy lập tức nhào vào lòng Hạ An dụi dụi, Hạ An bế Diệp Vãn lên: "Vãn Vãn, lâu rồi không gặp, dạo này có ngoan không?"
"Vãn Vãn ngoan, nhưng mà~..." Tuy rằng bình thường ở nhà mở miệng đóng miệng đều là mẹ tiểu Hạ, nhưng bây giờ Diệp Vãn tự nhiên có chút ngại ngùng, một lúc sau mới thẹn thùng gọi Hạ An một tiếng: "Mẹ~~~~."
Mẹ...
Hạ An nhìn Diệp Quan, nàng đột nhiên hiệu được cảm giác của Diệp Quan vào ngày nàng tự nhiên gọi cô một tiếng 'Mình à'.
Diệp Vãn ôm cổ Hạ An, hôn lên mặt nàng một cái, bi bô nói: "Mẹ nói, sau này con có thể gọi dì tiểu Hạ là mẹ, có phải không ạ?"
Hạ An chần chờ một chút,ít nhiều cũng cần chút thời gian để thích ứng việc nàng có thêm một đứa con bốn tuổi, nàng nhẹ hôn lên mặt Diệp Vãn: "Ừm, có thể gọi mẹ, mẹ mang quà đến cho con nè~"
"Ôi~ đứa nhỏ này, chưa gì đã gọi mẹ rồi hả~" Bà Lương ở phía sau cười đến híp mắt: "Tiểu Hạ lại đây, ngồi nghỉ một chút đi con~"
"Quan Quan, con có bạn gái khi nào vậy?" Lúc này, một người phụ nữ tóc ngắn đi tới cười nói, sau đó đưa mắt nhìn nhìn Hạ An: "Sao không nói với dì tiếng nào vậy."
"Vị này là dì của tôi." Diệp Quan nhỏ giọng nói với Hạ An.
"Còn chào dì nhỏ~."
"Đây là Hạ An, bạn gái con." Diệp Quan tự nhiên giới thiệu, tuy lần trước đã dẫn Hạ An về nhà nhưng hôm nay mới tính là thực sự ra mắt.
Diệp Vãn ở bên cạnh bổ sung: "Là mẹ tiểu Hạ của con~."
Người trong nhà đều bị tiểu quỷ này chọc cười.
Bà Lương vui vẻ ai oán nói: "Lần trước ta nói hai đứa quen nhau, hai đứa còn không chịu thừa nhận, tưởng qua mắt được bà già như ta sao? Lúc ở bệnh viện con đối tốt như ta như vậy là ta đã