Gần thêm chút nữa chính là hôn.
Chương 25
Diệp Quan vừa mới ngồi xuống đã bị Diệp Vãn nắm tay lôi kéo, phản ứng của Diệp Vãn làm hai người lớn nhất thời không biết nên làm sao, tiểu quỷ này mở miệng liền có chút kinh người.
Hôn một cái....
Con trẻ bắt cầu nhưng người lớn lại trầm mặc, người nói đơn thuần người nghe phức tạp.
Hạ An theo bản năng ngẩng đầu liếc nhìn Diệp Quan, vừa vặn Diệp Quan cũng đang nhìn nàng.
Dù không nói lời nào nhưng khi ánh mắt chạm vào nhau, không gian liền có chút ám muội
Chí ít Hạ An cảm thấy ám muội.
"Mẹ hôn một cái đi, mẹ tiểu Hạ sẽ không đau nữa á." Diệp Vãn quấn lấy Diệp Quan, nói vô cùng tích cực, nghe Hạ An nói đau, tiểu gia hỏa cũng đau lòng theo.
Diệp Quan: "..."
Diệp Vãn lại giục: "Mẹ, nhanh nhanh hôn một cái."
Diệp Quan liếc nhìn Hạ An, yên lặng chờ đợi Hạ tiểu thư giải thích với tiểu quỷ, mấy chuyện dỗ trẻ con này trước giờ đều do Hạ An làm.
Nhưng mà Hạ An lại không nói gì.
Hạ An thừa nhận mình có chút chờ mong phản ứng của Diệp Quan, có lẽ do cảm thấy Diệp Quan ngày thường quá cao lãnh nên nàng đặc biệt muốn nhìn một bộ mặt khác của Diệp tổng.
Cũng giống như phần cơm chiên đêm nay....
Hiện tại nhớ tới Hạ An vẫn không nhịn được cười.
Hạ An và Diệp Vãn ôm ôm nhau, tóc dài đen nhánh như nhau, nhìn xa nhìn gần đều như mẹ con ruột, ngay cả vẻ mặt nhìn người cũng tương tự nhau
Diệp Quan bị vẻ mặt đơn thuần của hai người làm cho không biết nên nói gì, cô híp híp mắt nhìn Hạ An, Hạ tiểu thư lại giả ngu không phản ứng, hiển nhiên là đang xem trò vui.
Diệp Quan không có dây thần kinh đùa giỡn, nghiêm mặt nói: "Bôi thuốc rồi ngủ."
Trả lời đúng quy đúng củ, quả thật còn vô vị hơn mình đã nghĩ, Hạ An oán thầm. Nghĩ đi nghĩ lại Hạ An bất đắc dĩ cười cười, cũng đúng, giữa nàng và Diệp Quan làm gì có cái gì thú vị để nói.
Hạ An cúi đầu, xoa xoa mặt Diệp Vãn nói: "Bảo bảo hôn mẹ một cái đi.'
"Dạ." Diệp Vãn ôm Hạ An, cẩn thận tỉ mỉ hôn lên trán nàng một cái: "Mẹ ơi, bây giờ còn đau không?"
"Vãn Vãn hôn một cái liền không đau."
"Con bôi thuốc cho mẹ nha."
"Giỏi quá, Vãn Vãn là ngoan nhất~"
Nhận được lời khen Diệp Vãn hài lòng nhếch lên miệng nhỏ, như bà cụ non nói với Hạ An: "Đau nhớ nói với Vãn Vãn nha~"
Hạ An mượn cơ hội trêu chọc Diệp Quan: "Diệp tổng, con gái chị biết xót người hơn chị nữa đó."
Diệp tổng vẫn là vẻ mặt dù trời có sụp cũng không biến sắc làm Hạ An cười gượng một tiếng
"Mẹ có đau không?"
"Không đau."
Ngồi trên giường, Diệp Quan nhìn Diệp Vãn chăm chút tỉ mỉ bôi thuốc mỡ cho Hạ An, tình cảnh vô cùng vô cùng hài hòa, tựa như tất cả sự chật vật xảy ra đêm nay chưa từng phát sinh.
Thật sự có thể nghĩ thoáng sao?
Cô lại nghĩ tới câu nói kia của Hạ An, không cười chẳng lẽ khóc?
Đối phương cũng đang nhìn cô chằm chằm.
Hạ An phát hiện đêm nay Diệp Quan cứ hay nhìn chằm chằm nàng, Hạ An bị nhìn đến tâm loạn, tuy Diệp Quan không nói gì nhưng thỉnh thoảng lại nhìn như vậy.
Đây là ý gì?
Hạ An muốn nói, ánh mắt như vậy rất dễ làm người ta hiểu lầm, cộng thêm khuôn mặt của Diệp tổng thì nói đang trêu chọc người cũng không quá đáng.
Hạ An vốn có cảm giác đặc biệt với Diệp Quan nên khi bị Diệp Quân nhìn chằm chằm như vậy thì hô hấp sẽ nhanh hơn bình thường một chút, đêm nay lúc Diệp Quan ôm nàng vào lòng, nàng đã nghĩ, có phải Diệp Quan cũng có cảm giác đặc biệt với nàng? Bằng không thì tại sao Diệp Quan lại chăm sóc nàng như vậy?
Quan hệ hợp đồng có cần thiết quan tâm vậy không?
Hay chỉ là sự an ủi không hàm chừa bất kỳ ý nghĩa khác nào, thậm chí là thương hại....
Lần đầu tiên Hạ An xoắn xuýt đến vậy, không ngừng tự hỏi có phải người kia yêu thích mình?
Có lẽ nàng suy nghĩ quá nhiều, nếu Diệp Quan thật sự có cảm giác với nàng thì sẽ không mọi lúc mọi nơi giữ khoảng cách với nàng, càng sẽ không nhiều lần cường điệu hợp đồng quan hệ.
"Chị có chuyện muốn nói sao?" Hạ An hỏi Diệp Quan.
Diệp Quan cũng không nhận thức được ánh mắt đêm nay của cô vẫn luôn tập trung vào Hạ An, cô nói: "không, đi ngủ."
"Ừm."
Diệp Quan nói xong cũng chui vào ổ chăn. Không biết từ khi nào, Hạ An đã ngầm thừa nhận chuyện "một nhà ba người" ngủ cùng một chỗ.
Diệp Vãn uống thuốc xong thì vài phút sau đã lăn ra ngủ say...
Trước khi Diệp Quan muốn tắt đèn, Hạ An nói: "Cho chị xem cái này."
Diệp Quan nhìn bức vẽ trong tay Hạ An.
"Là Vãn Vãn vẽ, đáng yêu ha."
Diệp Quan cúi đầu nghiêm túc nhìn bức vẽ bằng sáp màu, tiểu gia hoả vẽ một nhà ba người, bút pháp non nớt đơn giản, ba người tay trong tay.
Hai người dựa vào đầu giường cùng nhìn một bức vẽ. Một nhà ba người, hình ảnh thật thật ấm áp
Hạ An nhìn đến xuất thần, mình cũng là một thành viên trong đó.
Thật ra Hạ An không có khái niệm về 'nhà', mẹ bỏ gia đình đi từ rất sớm, từ nhỏ đến lớn cũng chỉ có nàng và ba, hầu như không có ký ức ấm áp nào.
Hạ An chỉ chỉ người bên phải bức hình: "Người này vừa nhìn liền biết là chị."
"Hửm?" Diệp Quan liếc mắt nhìn nhìn Hạ An.
"Không cười đó."
"..." Yên tĩnh một lúc, Diệp Quan chỉ hình bên trái, nói: "Này chắc chắn là cô."
"Tại sao?"
"Lùn."
Lấy đạo của người trả lại cho người.
Hạ An không còn gì để nói, Diệp tổng xem ra còn thù rất dai...
Diệp Quan nhìn Hạ An, vốn là muốn nói đi ngủ nhưng thấy vẻ mặt như ăn khổ qua của đối phương, cảm thấy thú vị nên đả kích thêm một nhát: "Lẽ nào tôi nói sai?"
Không sai, lời chị là lời ngọc lời ngà, sẽ không sai.
"Diệp tổng." Hạ An tiếp tục đáp trả: "Chị cứ vậy sẽ không tìm được đối tượng đâu."
Diệp Quan không đáp lại, đặt bức vẽ lên tủ đầu giường: "Ngủ."
Đèn tắt, đen kịt một màu. Hạ An nhắm mắt lại nghiêng người ngủ, theo thói quen ôm ôm thân thể nhỏ nhắn của Diệp Vãn, Diệp Vãn tựa như rất thích còn sát lại gần Hạ An.
Đêm đen, không biết mấy giờ thì Hạ An giật mình tỉnh dậy, bàn tay chậm rãi lần mò mơ mơ màng màng cảm nhận được là lạ, nàng mở mắt tỉnh táo lại thì mới phát hiện cánh tay mình đang ôm lấy eo Diệp Quan
Tiểu gia hoả bị kẹp ở giữa.
Hạ An vẫn duy trì tư thế này, ý thức càng lúc càng tỉnh táo, cánh tay khoác