Chương 29
Diệp Quan phản ứng hững hờ
Hạ An chống tay lên bàn, nghiêng đầu nhìn cô, khoé môi cong cong,nhỏ giọng hỏi: "Giận em sao?"
Thư phòng yên tĩnh, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng của Hạ An làm người nghe rất thoải mái, Diệp Quan nghiêng đầu liếc nhìn nàng, nụ cười này làm cô nhớ đến lần đầu gặp gỡ Hạ An, chính là dáng vẻ tiểu hồ ly.
Rõ ràng có khuôn mặt thanh thuần, nhưng nụ cười lại có sức sát thương câu dẫn rất lớn, Diệp Quan có suy nghĩ này là bởi vì đêm đó cô cũng bị nụ cười này câu đi.
Hạ An nhìn thẳng vào ánh mắt của Diệp Quan.
Loại cảm giác kia lại ngo ngoeo muốn đến
Diệp Quan chỉ nhìn chằm chằm lấy nàng, không nói lời nào.
Không tới hai giây vậy mà Hạ An cảm thấy thật dài. Nàng không nhận mình là kiểu người tự mình đa tình, nhưng ở trước mặt Diệp Quan thì....có lẽ có một chút.
Mỗi khi Diệp Quan nhìn nàng như vậy, Hạ An sẽ không nhịn được có một chút suy nghĩ kỳ quái...
Hạ An nghĩ tới rất nhiều thứ, hảo cảm của nàng dành cho Diệp Quan là yêu thích sao? Mấy hôm trước nửa đêm mất ngủ khi Hạ An phát hiện ra nàng đang ôm Diệp Quan thì vấn đề này xuất hiện.
Có phải là loại yêu thích kia?
Có lẽ đi, Hạ An chưa từng trải qua cũng chưa từng nghĩ tới, nhưng nếu đổi góc độ khác rồi tự hỏi mình, nếu như Diệp Quan theo đuổi nàng, nàng sẽ từ chối Diệp Quan như những người khác sao?
Vấn đề đưa ra không cần quá nhiều xoắn xuýt, đáp án thật nhanh đã có.
Nàng sẽ không, không từ chối.
"Con gái ngoan của chị nói em chọc giận chị." Hạ An không tránh né ánh mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm khuôn mặt làm nàng yêu thích: "kêu em đến làm chị vui vẻ."
Tuy Diệp Quan lớn hơn nàng rất nhiều nhưng không ảnh hưởng đến chuyện Hạ An cảm thấy Diệp Quan rất đáng yêu, nếu như có thể, nàng hi vọng mình có thể tiếp xúc với bộ mặt không lãnh đạm của Diệp tổng
Tuy là Diệp Vãn nói, khi mình chuyển đến Diệp gia thì Diệp Quan vui vẻ lên rất nhiều, nhưng Hạ An không cảm giác được, bởi vì trước giờ nàng chưa từng thấy Diệp Quan cuời đến thoải mái.
Hạ An cúi đầu xúc lên vằn thắn đưa tới bên miệng Diệp Quan, giọng điệu giống như dỗ trẻ con, nói: "Ăn một chút đi, dì Chu nấu rất cực~."
Diệp Quan cụp mắt nhìn vằn thắn bên miệng, lần đầu tiên có người đối với cô như đang dỗ trẻ con như vậy, Hạ tiểu thư trong đầu nghĩ gì vậy? Diệp Quan không nói gì, có chút muốn cười.
"Ăn thử đi, ngon lắm."
Dỗ dành núi băng là chuyện có độ khiêu chiến rất cao, đưa đến miệng rồi mà Diệp tổng vẫn không có chút phản ứng, Hạ An cảm thấy bản thân thật gan dạ, nàng tự biết thân biết phận, không hi vọng có thể làm Diệp tổng vui vẻ nhưng hi vọng Diệp tổng có thể ăn một chút, đói cả một buổi tối rồi còn đâu
Diệp Quan nhíu mày, nhẹ nhàng nói: "Đừng nghịch, y như trẻ con."
Hạ An oán thầm, Diệp tổng giận hờn bỏ ăn thì chắc người lớn ha? Nghĩ thì như vậy nhưng vẫn để lại mặt mũi cho Diệp Quan: "Vậy ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, đừng giận em nữa."
"Tôi nói tôi giận sao?" Diệp Quan phản bác.
"Được." Đêm nay nếu nàng không nhìn thấy Diệp Quan ăn cơm, nàng sẽ không bỏ qua: "Chị không giận thì ăn hết đi."
Nhìn tô lớn vằn thắn trên bàn, Diệp Quan nói: "Logic gì đây?"
Hạ An không đáp, trực tiếp đưa thìa lên sát miệng Diệp Quan.
Rõ ràng là đang chờ Diệp tổng há miệng.
Hạ tiểu thư đây làm chuyện gì cũng cố chấp như vậy, Diệp Quan dừng một chút sau đó mở miệng, thuận theo ý Hạ An.
Nhìn Diệp Quan nhẹ nhàng ngậm lầy thìa vằn thắn mình đưa tới, Hạ An mới phát hiện, hoá ra đút người khác ăn có thể ám muội động lòng người đến vậy.
Diệp Quan tinh tế thưởng thức, nước dùng ngon, nêm nếm vừa vị.
"Ngon đúng không?"
"Tay nghề dì Chu vốn tốt."
"Ăn thêm một chút, bà ngoại và Vãn Vãn đều sợ chị đói." Hạ An nhịn xuống câu "Em cũng sợ"
Ngay lúc Diệp Quan cho rằng Hạ An sẽ tiếp tục đút mình thì Hạ An lại đưa thìa tới tay cô, để cô tự ăn.
Thật ra Hạ An vốn muốn đút tiếp nhưng ngẫm lại thì, Diệp tổng cố sức phối hợp ăn một miếng là đã quá nể tình rồi.
"Chị ráng ăn thêm một chút đi, bằng không em không thể báo kết quả cho Vãn Vãn được đâu." Hạ An sợ Diệp Quan không ăn, liền lôi tiểu gia hỏa ra nói.
Một quãng thời gian rất dài sau này, hai người đều mượn cớ vì Vãn Vãn mà âm thầm quan tâm lẫn nhau.
Diệp Quan chậm rãi ăn từng chút, còn tưởng tám giờ sẽ được ăn cơm tối, kết quả chờ Hạ An đến hơn mười giờ, đúng là có chút đói bụng.
Hạ An ở cạnh không có ý định rời đi, Diệp Quan chỉ nhìn nàng chứ cũng không kêu nàng ra ngoài.
"Ngày mai đi gara chọn một chiếc xe đi."
"Chọn xe?"
"Tự mình lái xe, đi làm thuận tiện."
"Em không có bằng lái."
Diệp Quan ngẩng đầu, thả thìa trong tay xuống, vài giây sau mới nói: "vậy sau này ngồi xe tôi."
Sau này ngồi xe tôi? Hạ An không nghĩ tới Diệp Quan sẽ nói như vậy, tuy hài lòng nhưng Hạ An vẫn cố ý hỏi: "Có phiền chị không?"
"Đưa đón nhà mình đi làm chẳng lẽ không nên?"
Nghe Diệp Quan nói câu này, Hạ tiểu thư xưa nay bình tĩnh chỉ trong nháy mắt tim đập loạn xạ: "Hả?"
"Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn bà ngoại yên tâm." Diệp Quan bình tĩnh giải thích: "cho nên khi nào tan làm thì báo với