Hành lang bệnh viện vắng vẻ, thỉnh thoảng vang lên âm thanh ma sát của bánh xe. Tiếng nói chuyện khi có khi không rồi giống như chìm vào không gian tĩnh mịch.
Sau khi nhận kết quả xét nghiệm, Tô Giai Nghê đã quên mất bản thân đã làm gì sau đó. Một tia vui mừng thoáng qua, nhưng rất nhanh nó biến thành lo lắng và sợ hãi.
1
Có thai, 6 tuần tuổi.
1
Tô Giai Nghê lẩm bẩm trong đầu.
Cô đã gọi cho Cao Lỗi rất nhiều cuộc gọi, nhưng hắn đều tắt máy. Kể từ sau lần cãi nhau lần trước, thái độ của Cao Lỗi đối với cô ngày càng lạnh nhạt. Đây không phải là lần đầu tiên hắn không muốn nghe điện thoại của cô.
Rối rắm, hoang mang, không biết phải làm thế nào. Dù sao Tô Giai Nghê chỉ là một cô gái vừa bước qua tuổi hai mươi. Điều này quá lạ lẫm, cũng quá giày vò.
Cô đi đến cuối hành lang, ngồi gục trên chiếc ghế màu xanh dương, tóc đen rũ xuống. Thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng nức nở. Cũng không biết cô khóc vì bản thân có thai ngoài ý muốn hay khóc vì Cao Lỗi không đếm xỉa tới mình.
Có vài tiếng bước chân vang lên, nhưng không ai dừng lại. Họ chỉ tò mò một chút, cũng không thể chạy đến hỏi han.
Không biết qua bao lâu, đầu dây bên kia cũng có người trả lời.
Giọng nói lạnh lẽo vang lên: "Chuyện gì?"
Tim Tô Giai Nghê giật một cái, khóe môi cong lên, giọng nói không giữ được bình tĩnh: "A Lỗi, em... em có thai rồi."
Đầu dây bên kia ngay lập tức có phản ứng: "Thời buổi nào rồi còn đem chuyện trẻ con như vậy ra lừa gạt tôi?"
Tô Giai Nghê đưa tay lau nước mắt, nức nở: "Là thật a. A Lỗi, anh sắp được làm cha rồi. Em vừa có kết quả xét nghiệm xong."
Bên kia dừng một lát, có hơi đổi giọng: "Vậy sao? Vậy thì phá đi, nhân lúc còn kịp."
1
Tô Giai Nghê nghe xong thì lắp bắp: "A... A Lỗi, sao anh có thể nói như vậy được chứ?"
Cao Lỗi nhỏ giọng: "Nghê Nghê, em nghe anh. Chúng ta còn trẻ, nếu như bây giờ thực sự sinh đứa bé ra. Em nghĩ xem, tương lai sự nghiệp, còn cả việc học của em sẽ như thế nào? Không phải em vừa lên nhân viên chính thức sao? Em thực sự muốn đánh đổi sao?"
Tô Giai Nghê bị mấy lời này làm cho dao động.
Nhưng mà làm sao có thể?
Cô đang định nói gì đó thì đã nghe Cao Lỗi lên tiếng: "Cứ như vậy nha. Anh có việc cúp trước đây. Em tự mà lo liệu."
Sau đó là âm thanh tút tút kéo dài.
...
Buổi tối hôm đó, sau khi Kỳ Mặc Vũ sắp mơ màng chìm vào giấc ngủ thì điện thoại vang lên. Nàng lười biếng dụi dụi vào ngực Khuất Tĩnh Văn, ý bảo cô nghe máy.
Cổ tay tinh tế của Khuất Tĩnh Văn từ từ thò ra khỏi chăn, tìm đến chiếc điện thoại đặt cách xa 2 mét, một khoảng cách an toàn để không ảnh hưởng xấu đến sức khỏe.
Ngón tay mảnh khảnh của cô vừa trượt sang phải, tiếng nức nở đã vang lên, kéo theo sau đó là tiếng nấc kéo dài.
Dù vẫn đang buồn ngủ nhưng Kỳ Mặc Vũ có thể mơ hồ nghe thấy được, nàng quơ quào nhận lấy điện thoại trong tay Khuất Tĩnh Văn.
"Giai Nghê? Làm sao vậy?"
Tô Giai Nghê bên kia vẫn không nói gì, chỉ khóc càng thêm lợi hại.
Kỳ Mặc Vũ xem như cũng đã hoàn toàn tỉnh táo, nàng bật người dậy, tấm chăn trượt khỏi bả vai: "Có chuyện gì vậy? Cậu đang ở đâu?"
Tô Giai Nghê đầu năm nay đã dọn ra khỏi ký túc xá, chọn một cái nhà trọ tương đối sạch sẽ, tiện nghi để tiện cho việc đi làm. Nhưng Kỳ Mặc Vũ chưa bao giờ đến đó, cũng không biết địa chỉ cụ thể là ở đâu.
Nàng nghe Tô Giai Nghê khóc, càng ngày càng nóng ruột. Nhưng mà còn chưa hỏi ra là chuyện gì, bên kia đã tắt máy.
Khuất Tĩnh Văn bên cạnh cũng hơi nhíu này. Cô nói với Kỳ Mặc Vũ: "Gọi Nhã Hinh."
Kỳ Mặc Vũ không chần chừ tìm trong danh bạ, nhấn nút gọi. Giờ này Hồ Nhã Hinh chắc chắn còn chưa ngủ, thế nên rất nhanh đã nghe máy.
"Sao vậy?"
Kỳ Mặc Vũ hỏi: "Cậu biết Giai Nghê ở chỗ nào không?"
"Biết a."
Hồ Nhã Hinh đáp.
"Nhanh gửi cho mình đi."
"Có chuyện gì?"
...
Buổi tối đường vắng, chưa đầy 20 phút sau Kỳ Mặc Vũ cùng Khuất Tĩnh Văn đã có mặt trước cửa phòng trọ của Tô Giai Nghê. Hồ Nhã Hinh cũng theo sau chạy đến.
Kỳ Mặc Vũ hỏi cô: "Là căn nào a?"
"Lầu ba, sát vách."
Hồ Nhã Hinh đáp.
Nhưng mà cổng trọ đang khóa, ba người đứng đây cũng không có biện pháp gì. Vả lại còn chưa biết Tô Giai Nghê có thực sự ở trong đó hay không.
Khuất Tĩnh Văn nhìn xung quanh, thấy bảo vệ đang ngồi đó húp mì. Cô dời bước sang đó nói mấy câu. Bảo vệ liền đồng ý mở cửa cho hai người vào.
Kỳ Mặc Vũ không giấu được tò mò hỏi cô: "Chị đã nói gì vậy?"
Khuất Tĩnh Văn nhẹ nhàng nói: "Bắt gian."
Trong tình thế như thế này vẫn bị chọc cười, Kỳ Mặc Vũ cũng không biết phải làm sao mới phải.
Ba người đi theo hướng thang bộ, chạy thẳng một đường đến trước cửa phòng của Tô Giai Nghê. Cửa đang khóa, nhưng phía trong có ánh đèn mờ nhạt. Bọn họ có thể xác định bên trong có người.
Kỳ Mặc Vũ lấy điện thoại ra, gọi cho Tô Giai Nghê. Nàng có thể nghe rõ tiếng điện thoại reo bên trong.
Tô Giai Nghê không bắt máy.
Kỳ Mặc Vũ thử gọi: "Giai Nghê, mình đang trước cửa phòng cậu. Cậu mở cửa đi. Bằng không mình sẽ phá cửa a."
Kỳ Mặc Vũ còn muốn nói thêm, nhưng cánh cửa đã nhanh chóng được mở ra.
Ba người đưa mắt nhìn nhau, sau đó cẩn thận bước vào.
Bàn ghế lộn xộn, vài lon bia lăn lóc, mùi cồn bốc ra khắp nơi.
Kỳ Mặc Vũ và Hồ Nhã Hinh tiến đến ngồi xuống bên cạnh Tô Giai Nghê: "Giai Nghê, cậu làm sao vậy?"
Tô Giai Nghê vẫn im lặng, mệt mỏi dựa vào thành ghế, mí mắt nhắm nghiền.
Khuất Tĩnh Văn chú ý đến mấy thứ vương vãi trên mặt đất, có một cây kéo nhọn, còn có một tờ giấy bị xé làm đôi. Cô bước đến nhặt lên, vẫn có thể nhìn rõ.
Thế nhưng sau khi đọc được nội dung trên đó, Khuất Tĩnh Văn có hơi nhíu mày.
Hồ Nhã Hinh tò mò đi đến, cũng thò đầu đọc mấy dòng chữ trên đó. Sau đó hét lớn: "Có thai sao?"
"Giai Nghê, cậu có thai sao?"
Khuất Tĩnh Văn muốn ngăn cô cũng không kịp. Mà Kỳ Mặc Vũ đang ngồi bên cạnh Tô Giai Nghê nghe xong cũng thoáng chốc sững sờ.
Không gian bỗng nhiên rơi vào trầm mặc. Im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở.
Một lát sau, Tô Giai Nghê cuối cùng cũng mở miệng: "Mình muốn phá thai."
Hồ Nhã Hinh không nhịn được, lập tức ngăn cản: "Cậu bị điên sao? Đó là một sinh mệnh đó. Cha của đứa bé có phải Cao Lỗi không? Sao không kêu hắn đến đây?"
Ánh mắt Tô
Giai Nghê bỗng dưng trở nên dữ tợn: "Cậu thì biết gì chứ? Biết gì chứ hả?"
Hồ Nhã Hinh bị dọa sợ, lùi về sau mấy bước, lắp ba lắp bắp: "Mình... mình... mình chỉ là quan tâm cậu."
Kỳ Mặc Vũ kéo tay cô, lắc đầu. Ý bảo cô đừng nói nữa.
Nàng nắm bàn tay Tô Giai Nghê, nhẹ nhàng cất lời: "Là của Cao Lỗi sao?"
Tô Giai Nghê gật đầu.
"Thực sự muốn bỏ sao?"
Tô Giai Nghê lại gật đầu.
"Cao Lỗi có biết không?"
Cô lại gật đầu, sau đó thì lắc đầu: "Đừng hỏi nữa."
Hồ Nhã Hinh lại nhào tới, quăng Kỳ Mặc Vũ qua một bên, túm lấy Tô Giai Nghê: "Đến bây giờ cậu còn muốn bao che cho tên đó?"
Kỳ Mặc Vũ bởi vì động tác của Hồ Nhã Hinh mà có hơi loạng choạng, chỉ là Khuất Tĩnh Văn đã nhanh tay đỡ lấy nàng, sau đó ôm lấy bả vai mà xoa xoa.
Tô Giai Nghê ngước mắt, nở một nụ cười khinh miệt: "Hồ Nhã Hinh, mình cần cậu quản sao?"
Cô chỉ thẳng vào mặt ba người: "Các người thấy tôi chật vật có phải hả hê lắm đúng không? Thương hại gì chứ? Tôi chính là muốn phá thai."
"Đó là một sinh mệnh vô tội."
Hồ Nhã Hinh quát lớn.
"Tôi có khả năng nuôi nó sao? Tôi không giống các cậu có gia đình che chở. Nếu sinh nó ra, sự nghiệp của tôi, tương lai của tôi, ai sẽ chịu trách nhiệm, hả?"
Tô Giai Nghê vừa nói, nước mắt vừa tuôn ra, bả vai của cô cũng run lên bần bật.
"Là cậu tự làm tự chịu."
Hồ Nhã Hinh mất khống chế hét lên, nhưng sau đó lại cảm thấy mình quá đáng, cô lập tức rối rít: "Xin lỗi, mình không có ý đó. Ý mình là..."
"Phải, là tôi tự làm tự chịu. Các cậu mau cút khỏi đây đi."
Tô Giai Nghê gằn từng chữ.
"Không phải Giai Nghê..."
Tô Giai Nghê bịt kín tai, đẩy Hồ Nhã Hinh ra khỏi cửa, sau đó lại ngồi gục xuống nền nhà.
Kỳ Mặc Vũ rưng rưng muốn khóc, muốn tiến lên đỡ Tô Giai Nghê dậy nhưng Khuất Tĩnh Văn kéo nàng lại.
"Để tôi."
Cô cho nàng một ánh mắt trấn an, sau đó bước đến ngồi trước mặt Tô Giai Nghê.
"Tôi có quen với một bác sĩ phụ sản, tay nghề rất giỏi. Đảm bảo sẽ hạn chế tối đa hậu quả sau này. Em cứ suy nghĩ kỹ rồi liên hệ tôi."
"Còn có, con đường là do em chọn. Sẽ không thể tránh khỏi những tảng đá ngáng đường. Tôi chỉ có thể nói, trăng khuyết không đổi sáng, gươm gãy không đổi cứng. Tôi tin em sẽ có quyết định sáng suốt."
Khuất Tĩnh Văn nói xong thì đứng dậy, nắm lấy tay Kỳ Mặc Vũ: "Chúng ta đi thôi. Để em ấy yên tĩnh."
"Nhưng mà..."
Khuất Tĩnh Văn gật đầu, ý bảo không sao. Lúc này Kỳ Mặc Vũ mới đồng ý rời đi. Hồ Nhã Hinh nãy giờ vẫn đứng yên bên ngoài. Ba người nhìn nhau một cái rồi lẳng lặng dời bước.
Ra đến cổng, Kỳ Mặc Vũ mới không nhịn được hỏi Khuất Tĩnh Văn: "Sao chị lại không ngăn cản mà còn khuyến khích cậu ấy?"
Hồ Nhã Hinh cũng dừng lại nhìn cô.
Khuất Tĩnh Văn bình tĩnh giải thích: "Tôi không khuyến khích, chỉ mong em ấy có thể tự làm chủ quyết định của mình."
Đều nói tuổi trẻ nồng nhiệt, một khi đã yêu thì đều muốn trao tất cả cho đối phương. Nhưng mà có mấy ai hiểu được rằng, liệu bản thân có đủ năng lực gánh chịu hậu quả nếu chẳng may sẩy chân hay không?
Tô Giai Nghê còn tương lai, còn tuổi trẻ. Sinh mệnh trong bụng cũng là vô tội. Không có đúng sai ở đây, kết quả cho cùng cũng chỉ là có hợp lòng người hay không.
2
Nếu phá đi, nhiều người sẽ nói cô tàn nhẫn. Nếu không phá đi, lại chính là tàn nhẫn với chính bản thân mình. Đằng sau một đứa trẻ không danh không phận chính là những lời chỉ trích, miệt thị. Đằng sau mỗi một quyết định sẽ là nỗi trăn trở kéo dài. Đau ngắn hay đau dài, cái nào đau nhiều hơn, chỉ bản thân Tô Giai Nghê mới biết rõ.
2
Kỳ Mặc Vũ rũ mắt: "Bọn em có thể giúp cậu ấy không? Nếu như sinh đứa bé ra, chúng ta có thể làm mẹ nuôi, cùng trông coi nó lớn lên?"
Khuất Tĩnh Văn hơi mỉm cười, xoa đầu nàng: "Mỗi người đều có cuộc sống riêng, em giúp được một ngày không có nghĩa là giúp được cả đời. Với lại Giai Nghê là một người có lòng tự trọng cao, liệu có muốn nhờ em giúp đỡ hay không?"
Kỳ Mặc Vũ: "Nói cũng phải."
Nhiều lần nàng và Hồ Nhã Hinh ngỏ ý giúp đỡ, Tô Giai Nghê đều từ chối. Có lẽ lần này cũng không ngoại lệ.
Hồ Nhã Hinh im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng: "Chuyện đứa nhỏ có thể để cậu ấy tự quyết định. Vậy còn Cao Lỗi, cứ như vậy mà bỏ qua sao?"
Hồ Nhã Hinh cô là người có thù tất báo. Tuy lần này không liên quan gì đến cô nhưng chính là khiến Tô Giai Nghê phải đau khổ.
Kỳ Mặc Vũ cũng quay sang nhìn Khuất Tĩnh Văn, chớp chớp mắt: "Tĩnh Văn, chị có ý gì không?"
Khuất Tĩnh Văn nhướng mày: "Hắn ta đã không nhận đứa con này, vậy thì cứ để cậu ta không còn khả năng sinh con đi?"
1
"Nhưng mà trước tiên cho hắn ta một khoảng thời gian, từ từ quan sát. Nếu không biết hối cải thì xem như tự làm tự chịu."
Kỳ Mặc Vũ hỏi cô: "Như vậy có được không?"
Khuất Tĩnh Văn gõ nhẹ lên trán nàng: "Ngốc. Lựa chọn thế nào là do cậu ta."
===
Tác giả có lời muốn nói:
Xây dựng câu chuyện này là muốn phơi bày một chút hiện thực xã hội. Người trẻ, chỉ cần một quyết định sai lầm sẽ làm mọi thứ khác đi.