Cùng Nàng Nói Chuyện Trăm Năm

Khuất lão sư rất đáng yêu


trước sau

Gần cuối năm, có một cuộc thi học thuật diễn ra. Hoa Đại cử mười sinh viên tham gia, trong đó có Kỳ Mặc Vũ. Cuộc thi này chủ yếu là cơ hội để sinh viên các trường đại học hàng đầu giao lưu với nhau nhưng cũng là cách để các vị lãnh đạo ganh đua về chất lượng đào tạo, làm cơ sở để tuyển sinh sau này.

Trước giờ Hoa Đại cử sinh viên tham gia đều đạt thành tích top đầu, điều này làm Kỳ Mặc Vũ có một chút lo lắng. Suốt nửa tháng qua, nàng nếu không vùi đầu trong thư viện thì chính là ở nhà lẩm nhẩm tập thuyết trình, tạm thời quên mất bản thân còn có một chị người yêu lớn tuổi đang chờ nàng ôm ôm hôn hôn.

Khuất Tĩnh Văn xem như là một người từng trải và lý trí. Cô hiểu rất rõ không nên làm phiền nàng nhưng vẫn là không nhịn được bộc phát một chút tính khí trẻ con còn sót lại.

Cô cầm trên tay một miếng thịt bò sấy khô, ngoắc ngoắc Đông Đông và Hạ Hạ. Bọn chúng ngửi được mùi thơm của thức ăn, nhanh chóng tiến lại gần, phát ra âm thanh vui vẻ.

Khuất Tĩnh Văn đùa dai, huơ huơ miếng thịt trước mặt bọn nó. Miếng thịt chuẩn bị đến miệng Đông Đông, cô lại giật lại đưa cho Hạ Hạ. Hạ Hạ chưa kịp vui vẻ nuốt xuống Khuất Tĩnh Văn lại kéo nó đưa lên trời. Hai bọn nó nhìn theo miếng thịt, bắt đầu nhảy nhót, vận dụng hết võ công. Không gian ban đầu vốn chỉ có giọng nói dễ nghe của Kỳ Mặc Vũ bây giờ lại trở nên lộn xộn, không khác nào một bãi chiến trường.

Nhưng Kỳ Mặc Vũ vẫn không để ý. Kế hoạch của Khuất Tĩnh Văn thất bại. Cô rầu rĩ quăng miếng thịt trên mặt đất, sau đó vờ làm rơi tách trà.

3

Tách trà rơi xuống nền nhà, nhưng không có vỡ. Nó phát ra một âm thanh không quá khó nghe, nước cũng theo miệng ly tràn ra, tạo thành một khoảng ướt át màu vàng nhạt.

Kỳ Mặc Vũ dời tầm mắt nhìn xem, thấy Khuất Tĩnh Văn không có gì tổn hại nên cũng không có bước qua, chỉ nhắc nhở cô: "Khuất lão sư, phải cẩn thận một chút nha."

Nàng nói xong lại tiếp tục nhìn vào đống tài liệu chi chít chữ, tiếp tục đọc thầm.

Khuất Tĩnh Văn cuối cùng cũng không chịu được nữa, cô đi đến bên cạnh nàng. Nhân lúc nàng không để ý liền ôm nàng từ phía sau, cằm đặt trên hõm vai: "Vẫn chưa xong sao?"

Kỳ Mặc Vũ tiếp nhận ấm áp, liền tùy ý dựa vào lòng ngực cô: "Vẫn chưa nha, chị xem chỗ này còn rất nhiều tài liệu cần phải đọc qua. Em sợ đến ngày đi còn không xong được."

Thời gian quá gấp, từ lúc nàng nhận thông báo đến nay chỉ nửa tháng nhưng số tài liệu cần phải đọc lại nhiều vượt quá mức cho phép. Không tập trung sẽ không kịp tiến độ.

Khuất Tĩnh Văn rũ mắt, giọng điệu có hơi oán trách: "Nhưng mà đã mấy ngày rồi em không có nhìn đến tôi."

2

Kỳ Mặc Vũ nghe xong thì xoay người lại, dùng đôi mắt long lanh hơn cả nước ngắm nhìn cô: "Khuất lão sư, chị bao nhiêu tuổi rồi a?"

Lại hỏi đến vấn đề tuổi tác, Khuất Tĩnh Văn có hơi nhíu mày: "Lớn tuổi... thì liền không được dính người yêu sao?"

1

Câu nói này làm cho Kỳ Mặc Vũ cứng họng. Nàng không khó chịu mà ngược lại càng thêm vui vẻ. Trái tim giống như được tắm trong mật ong, chìm nổi trong ngọt ngào.

Nàng đưa ngón tay tinh tế điểm qua thái dương cô, lại kéo một đường xuống cánh môi xinh đẹp, rồi dừng lại ở đó, từng chút chơi đùa: "Khuất lão sư, đôi lúc em nhận ra chị so với mấy bạn nhỏ còn đáng yêu hơn."

Trước khi nàng rút ngón tay lại, Khuất Tĩnh Văn đã kịp ngậm lấy nó, còn đùa dai để lại một dấu răng. Không mạnh, nhưng đủ làm tâm Kỳ Mặc Vũ như bị kiến cắn, tê dại.

"Tôi chỉ như vậy trước mặt em."

Có lẽ do bị thấm ướt bởi mật ong quá lâu nên dễ dàng thu hút kiến. Mà nàng lại yêu thích cảm giác này, không muốn đuổi chúng đi. Cứ để cho cảm giác tê dại làm thần hồn điên đảo, cả cơ thể cuộn trào thành một cơn sóng ngầm.

"Em biết, nếu như ở trước mặt người khác dùng từ đáng yêu này đặt lên người chị, nhất định họ sẽ bị dọa sợ."

Nàng biết đây là đặc quyền của bản thân, mà đã là đặc quyền đương nhiên lại không muốn cùng nhiều người chia sẻ.

Nàng nghiêng người, đặt ở dưới tai Khuất Tĩnh Văn một nụ hôn, rồi lại di chuyển cánh môi tìm đến một vị trí tương thích ở đối diện. Hai đôi môi chạm vào nhau, ngay thời điểm mà cảm xúc đang được hun đúc mãnh liệt. Cứ như vậy, thời gian chầm chậm trôi.

Hai bàn tay Khuất Tĩnh Văn di chuyển dọc theo xương sống, đỡ lấy gáy nàng, cảm nhận sự tinh tế dịu ngọt giống như là đền bù cho những ngày tẻ nhạt. Kỳ Mặc Vũ nuông chiều cô, thong thả đón lấy sự ôn nhu của cô cho đến khi bản thân không còn dưỡng khí.

Vì hôn môi quá lâu nên khi tách ra mặt hai người đều đỏ bừng, ánh mắt cũng phủ một tầng sương mờ, như mất đi tiêu cự.

Kỳ Mặc Vũ đưa hai tay áp lên má Khuất Tĩnh Văn, mỉm cười: "Bảo bối ngoan, em phải tiếp tục đọc tài liệu đây."

Khuất Tĩnh Văn giống như không nghe thấy, tiếp tục ôm lấy nàng: "Đến lúc đó tôi đi cùng em được không?"

Giống như trưng cầu nhưng cũng giống như nài nỉ.

Chỉ là Kỳ Mặc Vũ không có đồng ý: "Trường học đã chuẩn bị xe, cũng nói không được tách đoàn. Khuất lão sư, ủy khuất chị rồi."

Như vậy chính là không được.

Khuất Tĩnh Văn lóe lên suy nghĩ, định dùng một chút quan hệ đi theo xe nàng. Nhưng mà còn chưa kịp định hình thì Kỳ Mặc Vũ giống như đoán được.

Nàng nhìn cô: "Khuất lão sư, chị cũng không được giở trò. Ngoan ngoãn ở nhà đợi em."

Khuất Tĩnh Văn mím môi: "Nhưng tôi muốn
nhìn thấy em thi đấu."

Quả thật, Kỳ Mặc Vũ chưa bao giờ nhìn thấy Khuất Tĩnh Văn mềm mại như vậy. Cô không hề bày ra sự áp bức mà đơn giản giống như một người yêu bình thường, bày tỏ mong muốn của bản thân. Kỳ Mặc Vũ không thể không mềm lòng.

"Nếu như ngày đó chị đột nhiên xuất hiện, em sẽ giả vờ bất ngờ."

Nàng nói xong thì hôn lên trán cô một cái rồi xoay người đến ghế sô pha ngồi xuống. Tư thế đoan chính, giống như sự ám muội vừa rồi không phải do nàng.

Khuất Tĩnh Văn xoa xoa cái trán mỉm cười, độ cong khóe môi càng ngày càng rõ rệt. Nàng muốn cô xuất hiện bất ngờ, vậy thì cô sẽ làm như vậy.

...

Cuộc thi Kỳ Mặc Vũ tham gia năm nay diễn ra ở Thiên Châu, cách Bắc Thành 2 tiếng lái xe. Tổng cộng có hai vòng thi bao gồm phần thi kiến thức và hùng biện. Phần thi kiến thức diễn ra trong hai ngày, chủ yếu là trắc nghiệm và tự luận. Ngày thi cuối cùng sẽ là hùng biện về các chủ đề xã hội, thi đấu nhóm và thi đấu cá nhân.

Các trường học dẫn sinh viên tập trung trước hai ngày, để làm quen với khí hậu và ổn định tinh thần. Thật ra Thiên Châu so với Bắc Thành không có khác biệt mấy nhưng chính là phải kỹ lưỡng một chút. Như vậy đám sinh viên ít nhất sẽ ở lại Thiên Châu năm ngày.

Đương nhiên, Khuất Tĩnh Văn rất muốn năm ngày này đều ở bên cạnh nàng chăm lo miếng ăn giấc ngủ nhưng Kỳ Mặc Vũ lại nói cô không được bỏ bê công việc. Dù sao mấy hôm thi kiến thức nàng phải tập trung cao độ, suốt ngày bị nhốt trong phòng thi. Nàng không muốn để cô ở đó làm hòn vọng thê.

Ngược lại hôm thi hùng biện thì có thể, Khuất Tĩnh Văn có thể ngồi bên dưới cổ vũ tinh thần cho nàng.

Không ngờ Khuất Tĩnh Văn lần này thực sự ngoan ngoãn nghe lời, ngồi yên ở Bắc Thành không lộn xộn. Mỗi ngày ba bữa nhắn tin cho nàng, buổi tối lại chúc ngủ ngon. Vô cùng thành thực.

Sáng ngày thứ tư kể từ khi Kỳ Mặc Vũ rời đi, Khuất Tĩnh Văn đang chuẩn bị rời nhà đến Thiên Châu thì Khuất Trạch Nguyên lại không mời mà đến.

Lần này đến đây không phải vì công việc mà chính là để nhiều chuyện. Cho nên câu đầu tiên khi cậu gặp Khuất Tĩnh Văn chính là: "Chị dâu đâu?"

Miệng thì hỏi, tầm mắt thì không tự chủ nhìn ngó lung tung, giống như muốn từ những khe hở tìm ra điều gì đó.

Khuất Tĩnh Văn không kiên nhẫn ngồi lại trên sô pha. Vốn định đuổi người đi nhưng nghe cậu gọi một tiếng "chị dâu" thì có chút hài lòng, giọng điệu cũng bớt đi một phần ghét bỏ.

"Em ấy đến Thiên Châu dự thi. Chị đang chuẩn bị đến đó."

Khuất Trạch Nguyên tò mò: "Là cuộc thi gì? Có cần tài trợ không?"

Không đợi Khuất Tĩnh Văn trả lời, Khuất Trạch Nguyên lại lải nhải: "Em nghe nói thành tích của chị dâu rất tốt, chỉ là so với chị kém một xíu xiu. Nhưng mà không sao, giá trị nhan sắc rất tốt, cũng rất thông minh, cùng chị rất xứng đôi. Em không có ý kiến."

1

Khuất Tĩnh Văn nhếch môi: "Em còn có quyền có ý kiến sao?"

Khuất Trạch Nguyên rụt cổ lại, cười cười: "Em cũng nên được phép bày tỏ một chút suy nghĩ chứ hả?"

Khuất Tĩnh Văn im lặng không nói gì.

"Phải rồi chị, mấy cái hạng mục đầu tư sắp tới em đã gửi mail cho chị, chị còn chưa có xem nha."

Khuất Tĩnh Văn gõ gõ tách trà, rất tự nhiên nói: "Bận yêu đương."

Khuất Trạch Nguyên nghe xong liền bày ra tư thế ôm tim, gương mặt cũng vặn vẹo, diễn đến xuất thần: "Ôi, đau lòng quá đi mất, hức hức."

Khuất Tĩnh Văn nâng mắt nhìn cậu: "Thế nào, bao giờ thì mới chịu nghiêm túc tìm bạn gái?"

Cậu bày ra bộ dáng không quan tâm: "Em á hả, còn nhỏ mà. Chuyện đó tính sau."

Chỉ là miệng nói như vậy, nhưng trong đầu không khỏi nghĩ tới một bóng hình lướt qua ở quán bar hôm đó.

2

Khuất Tĩnh Văn lại im lặng, thực ra đối với chuyện này cô cũng không muốn quản, cũng không có tâm tư đi quản. Chỉ là thuận miệng hỏi một chút, dù sao cũng là trưởng bối.

Thấy tâm tư chị mình không đặt trong cuộc nói chuyện, Khuất Trạch Nguyên cũng hiểu phép tắc không ở lại làm phiền quá lâu. Cậu đứng dậy, sửa lại cà vạt.

"Em về trước đây. Xem như lần này chưa được gặp chị dâu. Lần sau em lại đến."

Cậu nói xong đi ra cửa, lại dừng lại nói: "Không làm chậm trễ chị..."

Âm thanh kéo dài, giống như muốn ám chỉ điều gì đó. Khuất Tĩnh Văn cũng không muốn để ý, cầm lấy túi xách ra ngoài.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện