Bởi vì trời đã vào đông, Kỳ Mặc Vũ hợp tình hợp lý mà mặc áo len cổ lọ, che đi ấn ký Khuất Tĩnh Văn để lại.
Sáng hôm nay trước khi ra khỏi cửa, nàng không biết lớn nhỏ mà lườm cô một cái, Khuất Tĩnh Văn chỉ sủng nịch mỉm cười.
Cả nhóm người tập trung dưới đại sảnh khách sạn, không khí thoáng chốc náo nhiệt. Sự xuất hiện của Khuất Tĩnh Văn ở đây cũng không khiến cho mọi người quá bất ngờ bởi vì đều đã được thông báo trước.
Khuất Tĩnh Văn thu lại dáng vẻ vô hại khi đối diện Kỳ Mặc Vũ, phủ lên mình một lớp băng mỏng. Đám sinh viên gặp cô thì nghiêm túc cúi đầu chào, Khuất Tĩnh Văn cũng lịch sự đáp lại. Tuy có vẻ ôn hòa nhưng lại có gì đó áp bức, khiến người ta không dám nhìn quá lâu.
Trưởng đoàn lần này là Giáo sư Ôn Hựu Thành, Phó Hiệu trưởng của Hoa Đại. Ông trước đây từng được bà nội Khuất Tĩnh Văn dẫn dắt, lại biết rõ về gia thế của Khuất Tĩnh Văn thế nên đối với cô có chút khiêm nhường.
"Dạo này bà nội em thế nào rồi, có tốt không?"
Khuất Tĩnh Văn hơi giương khóe môi: "Bà nội vẫn khỏe, cũng thường hay nhắc đến thầy. Có rảnh thầy có thể ghé qua dùng trà."
Ôn Hựu Thành gật đầu: "Tất nhiên rồi. Đợi xong mấy lứa học sinh nữa tôi chắc cũng về hưu. Đến lúc đó lại có nhiều thời gian đến bồi cô giáo."
Khuất Tĩnh Văn gật đầu, lại giống như vô tình hỏi: "Phải rồi thầy, mấy ngày thi vừa rồi kết quả có khả quan không?"
Giảng viên Hoa Đại đều có mặt trong đội hình ban giám khảo, dù chưa công bố nhưng ít nhiều sẽ nghe được vài tin tức. Khuất Tĩnh Văn không phải quan tâm thành tích của bọn họ thế nào mà chỉ muốn biết bảo bối nhà cô thi có tốt không.
Ôn Hựu Thành tắc lưỡi: "Nghe nói kết quả khá đồng đều, còn phải trông cậy vào kết quả ngày hôm nay mới quyết định thắng thua."
"Phải rồi, không phải hôm nay em làm giám khảo sao? Như vậy tốt quá rồi."
Ông không phải muốn Khuất Tĩnh Văn thiên vị sinh viên Hoa Đại mà chỉ hy vọng có một thang điểm công bằng dành cho tất cả mọi người.
Còn nói đến việc tại sao Khuất Tĩnh Văn lại được ngồi vào chiếc ghế giám khảo, thực ra ban tổ chức kỳ thi cầu còn không được.
Tuy xét về tuổi tác cùng đóng góp trong ngành giáo dục cô khó có thể sánh bằng các bậc tiền bối đi trước nhưng ai cũng biết Khuất Tĩnh Văn tốt nghiệp thủ khoa không chỉ ở Hoa Đại mà còn ôm luôn vị trí này khi sang Mỹ du học. Những năm sống ở nước ngoài, cô có rất nhiều công trình nghiên cứu đạt giải thưởng cao.
Vả lại, những kẻ lão làng kia đều biết cô là cháu gái Khuất Quang Hán và Trầm Lệ Chi, cũng là người Đới Kiến Dân đi đến đâu cũng treo trên cửa miệng. Tuy không công khai ra ngoại giới nhưng chỉ cần cô có mặt bọn họ cũng được thơm lây.
Khuất Tĩnh Văn có hơi nghiêng đầu nhìn Kỳ Mặc Vũ đang vui vẻ nói cười cùng đồng học. Đây cũng là bất ngờ mà cô muốn cho nàng. Nhưng cũng không biết có dọa đến nàng hay không.
"Mặc Vũ, hôm qua ăn bánh có ngon không?"
Lê Sơ Huyên từ sáng đến giờ đôi mắt cứ dán trên người Kỳ Mặc Vũ, như muốn tìm kiếm tung tích gì đó. Mà Kỳ Mặc Vũ dường như không nhận ra, vẫn thản nhiên vô sự.
Nàng trả lời: "Rất ngon nha, mình đã ăn hết rồi. Hôm khác lại tìm gì đó đáp lễ cậu."
Lê Sơ Huyên lại hỏi: "Một mình cậu mà có thể ăn hết sao?"
Kỳ Mặc Vũ gật đầu: "Đương nhiên có thể, sức ăn của mình rất lớn nha."
Mặt không đỏ, tim không đập, xứng đáng làm ảnh hậu.
Lê Sơ Huyên nghe vậy cũng không tiện hỏi thêm, liền chuyển chủ đề: "Cậu chuẩn bị thế nào rồi, mình thật lo lắng. Hùng biện không phải thế mạnh của mình."
Kỳ Mặc Vũ nghiền ngẫm: "Ừm, cậu cứ nói hết những gì bản thân nghĩ, đừng bị cuốn theo đối thủ là được."
Cái này là Khuất Tĩnh Văn đã dạy nàng.
Nàng nói xong thì đưa tay ra hiệu cố lên, khuôn miệng cũng tràn ngập nụ cười.
...
Sau khi chào hỏi ở sảnh khách sạn, Kỳ Mặc Vũ lén lúc chạy qua liếc mắt đưa tình với Khuất Tĩnh Văn một lát rồi mới lên xe rời đi. Nàng thực sự rất mong đợi để thể hiện cho Khuất Tĩnh Văn xem. Nếu hôm nay được như ý muốn, nàng xem như có thể thêm một phần tự tin có thể sánh vai cùng với cô.
Ngẫm lại thì lúc trước khi còn chưa phát hiện ra tình cảm của mình thì Khuất Tĩnh Văn cũng đã sớm trở thành mục tiêu mà nàng muốn chạm tới. Bây giờ người đã là của nàng nhưng ngược lại càng muốn chứng minh nhiều hơn.
Nàng nhớ đến lời Doãn Tuyết Lan, hào môn thế gia không hề dễ nuốt.
Nàng biết cho dù nàng có như thế nào, Khuất Tĩnh Văn cũng sẽ dùng ánh mắt sủng nịch mà nhìn nàng, che chở nàng. Chỉ là nàng không muốn tất cả mọi sự công nhận đều do cô một mình nỗ lực. Dù là một phần nhỏ, nàng cũng muốn đóng góp. Nàng muốn đường đường chính chính bước ra khỏi vỏ bọc, cũng có đủ năng lực để bảo vệ người mình yêu.
1
Một ngày nào đó, khi phải đối diện với người thân, phải là cùng nhau chứ không phải một mình cô.
...
Ôn Hựu Thành dẫn theo nhóm sinh viên đến ổn định chỗ ngồi, Kỳ Mặc Vũ nhìn ngó xung quanh, vẫn chưa thấy Khuất Tĩnh Văn đâu. Có lẽ là cô còn chưa đến. Nàng lấy ra điện thoại, nhắn tin cho cô.
[Em ngồi ở hàng thứ tư, chị đâu rồi a?]
Khuất Tĩnh Văn không có trả lời. Nàng lại quay sang nói chuyện với Lê Sơ Huyên, thả lỏng tâm tình.
Cho đến khi những nghi thức đầu tiên được bắt đầu, Kỳ Mặc Vũ mới chấn kinh phát hiện người yêu của nàng đang ngồi trên hàng ghế giám khảo. Cô đang cúi đầu bấm điện thoại.
Ngay sau đó màn hình của Kỳ Mặc Vũ cũng sáng lên.
Bảo bối: [Tôi đang nhìn em.]
Kỳ Mặc Vũ ngẩng đầu, vừa lúc chạm vào ánh mắt của cô. Tim của nàng lỡ một nhịp, môi cũng bất giác cong lên.
Cũng giống như vô số lần trước, mỗi khi nhìn vào ánh mắt kia, nàng lại nhìn thấy chính mình trong đó. Một Kỳ Mặc Vũ lấp lánh như sao trời.
Tiểu Vũ: [Sao chị không nói với em?]
Bảo bối: [Tôi muốn tạo cho em bất ngờ.]
Tiểu Vũ: [Đúng thật là bất ngờ. Nếu hôm nay em thi không tốt, chị nói thế nào đây?]
Bảo bối: [Tôi có thể thiên vị một chút.]
Tiểu Vũ: [Như vậy thì không cần.]
Bảo bối: [Nhưng tôi thấy như vậy rất tốt.]
Tiểu Vũ: [Không nói với chị.]
Bảo bối: [Cứ thoải mái là được, đừng áp lực ❤️]
Kỳ Mặc Vũ vốn ban đầu rất lo lắng nhưng không hiểu sao khi có Khuất Tĩnh Văn xuất hiện ở đây, nàng giống như được tiếp thêm sức mạnh.
Không phải vì cô là giám khảo mà có lẽ bởi vì cô luôn tin tưởng nàng, cũng sẵn sàng bao dung nàng dù nàng có làm tốt hay không.
Một ngày
thi diễn ra trong không khí vô cùng sôi động, các phần thi cũng khiến khán giả cùng giới học thuật bên dưới hào hứng không thôi.
Khuất Tĩnh Văn đeo lên kính gọng vàng, trên ghế giám khảo cũng làm hết chức trách của mình. Mà bên dưới những lời bàn tán xôn xao đều xoay quanh cô cùng thí sinh tên Kỳ Mặc Vũ.
Tôi còn tưởng hôm nay ban tổ chức phá luật mời minh tinh đến làm giám khảo.
Không phải đâu, nghe nói cô ấy là một trong những giảng viên trẻ tuổi nhất Hoa Đại.
Tôi còn nghe nói cô ấy là cháu gái của Giáo sư Trầm Lệ Chi.
Phải không đó?
Khí chất cũng không sai lệch lắm.
Sao tôi thấy cô ấy quen quen nhỉ?
Cô ấy là tác giả của Dật Lạc đó.
...
Chọc mù mắt tôi đi, đây là tiểu học bá thanh xuân vườn trường trong truyền thuyết đây sao?
Kỳ Mặc Vũ đúng không? Không đi đóng phim thì phí quá.
Nếu nhân tài đều đi đóng phim thì chắc đất nước này toàn diễn viên rồi.
Tôi thực sự muốn cong ahuhu.
Cậu biết trang cá nhân Kỳ Mặc Vũ không?
Tranh luận tốt quá, không nghĩ một sinh viên Kinh tế lại có cách diễn đạt xuất sắc như vậy.
...
Cuối giờ chiều, kết quả cuối cùng cũng được công bố. Kỳ Mặc Vũ bên dưới bắt đầu nín thở mà Ôn Hựu Thành sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Phần thi kiến thức một sinh viên đại học Kinh Châu đạt điểm cao nhất, Kỳ Mặc Vũ xếp thứ 2, Lê Sơ Huyên xếp thứ 5.
Phần thi hùng biện cá nhân Kỳ Mặc Vũ xuất sắc đạt điểm tối đa, phần thi nhóm Hoa Đại và đại học Khánh Châu đồng điểm.
Kết quả chung cuộc, nhất toàn toàn thuộc về Hoa Đại.
Giải nhất phần thi kiến thức thuộc về sinh viên Giản Quân của Kinh Châu, giải nhì Kỳ Mặc Vũ của Hoa Đại, giải ba Trương Gia Hoa của Nam Dương.
Giải nhất phần thi hùng biện cá nhân thuộc về sinh viên Kỳ Mặc Vũ của Hoa Đại, giải nhì Thái Trác Viên của Khánh Châu, giải ba Bội Lập của Hoa Đại.
...
Ôn Hựu Thành nghe xong hài lòng mỉm cười, quay sang nhận lời chúc mừng của những người xung quanh. Lần này ông lại có thể ngẩng cao đầu.
Mà Kỳ Mặc Vũ bên này cũng thở phào nhẹ nhõm, nàng tiến lên bục nhận giải thưởng, ánh mắt thì dính chặt trên gương mặt Khuất Tĩnh Văn giờ đây đã trở về hàng ghế đại biểu.
Hôm nay thiếu nữ của cô đã ở tại đây tỏa sáng. Nàng tự tin, nàng toát lên hơi thở sạch sẽ, thiện lương nhưng lời nói lại vô cùng sắc bén, đủ đem những học bá ở đây nhấn chìm.
Vị đại biểu bên cạnh quay sang nói với cô: "Một hạt giống tốt, về sau nhất định sẽ làm nên chuyện."
Khuất Tĩnh Văn gật đầu, cố gắng giấu đi cảm giác hạnh phúc đang tràn ngập trong khoang ngực. Thế nhưng cuối cùng cũng không thể ngăn lại được nụ cười đang ngày một sâu thêm.
Kỳ Mặc Vũ cúi người ôm bằng khen và bó hoa vào trong lòng ngực, trước khi trở về vị trí chỗ ngồi, nàng cố tình đi ngang vị trí Khuất Tĩnh Văn, cho cô một cái nháy mắt.
...
Với kết quả nhất toàn đoàn, Ôn Hựu Thành liền dẫn đám sinh viên đến một nhà hàng dùng bữa, xem như khen thưởng. Lần này Khuất Tĩnh Văn cũng có mặt.
Trong suốt buổi tiệc, đám sinh viên vui vẻ vì được cho phép uống rượu, chỉ có hai người Khuất Tĩnh Văn và Kỳ Mặc Vũ từ đầu đến cuối vẫn uống nước ép. Ôn Hựu Thành đương nhiên cũng không thể nói gì. Ông có nghe về nguyên tắc của vị đại tiểu thư này, còn về phần Kỳ Mặc Vũ, sinh viên ưu tú, là một giảng viên thì cũng không nên khuyến khích nàng uống rượu.
Lần này xem như được nở mày nở mặt, mấy giảng viên xung quanh cũng hướng nàng nói mấy câu khen tặng, Lê Sơ Huyên cũng giơ ngón tay cái với nàng nhưng chỉ Kỳ Mặc Vũ mới biết, nàng mong buổi tiệc này kết thúc càng sớm càng tốt. So với những lời nói lịch sự sáo rỗng thì vẫn muốn vòi quà từ Khuất lão sư hơn.
Khuất Tĩnh Văn bên này cũng không giữ được kiên nhẫn, cho nên khi vừa về đến khách sạn, cô đã vội vàng kéo nàng vào cái ôm ấm áp.
Kỳ Mặc Vũ cọ cọ vào hõm vai cô, vui vẻ nói: "Khuất lão sư, em làm được rồi nha, em rất vui."
Không uổng công thời gian qua nàng chăm chỉ như vậy, cuối cùng cũng có thành quả. Vả lại xem ra lần này chính nàng đã gánh team.
Khuất Tĩnh Văn đem nàng khảm trong lòng ngực, ngửi ngửi mùi hương hoa đào tươi mới: "Tiểu Vũ vất vả rồi. Hôm nay em làm rất tốt."
Kỳ Mặc Vũ đẩy nhẹ Khuất Tĩnh Văn, câu lấy cổ cô, nhìn vào đôi mắt phượng vốn dĩ sắc bén nhưng giờ đây đã ngập tràn tình ý: "Là do Khuất lão sư chiếu cố."
Khuất Tĩnh Văn điểm mũi nàng: "Không có, là do em ưu tú."
Kỳ Mặc Vũ nghĩ nghĩ: "Nói như vậy, sau này em chăm chỉ học tập, Khuất lão sư không được có ý kiến nữa nha."
Khuất Tĩnh Văn quấn lấy lọn tóc của nàng, tùy ý trêu ghẹo: "Tôi khi nào thì có ý kiến?"
Cứ giống như người giở trò trẻ con mấy hôm trước thực sự không phải cô.
+
Kỳ Mặc Vũ gõ nhẹ lên ngực cô một cái: "Đi tắm."
Khuất Tĩnh Văn bật cười, để nàng như chú thỏ nhỏ mà chạy đi.