Là lời mời trò chuyện qua video trên WeChat, người mời là Lâm Sảng bạn thân nhất của Phùng Hảo.
Cô lập tức định bấm nhận, nhưng khi ngón tay sắp chạm vào màn hình, cô bỗng nhiên khựng lại nhìn sang Trác Hựu Niên ở bên cạnh.
Trác Hựu Niên đang nhìn cô, tầm mắt hai người đối diện nhau, Phùng Hảo lại ngượng ngùng cúi đầu, sau đó trên khuôn mặt trắng nõn còn hơi ửng đỏ.
Anh chàng này thật sự rất đẹp, còn rất có sức hấp dẫn.
Trác Hựu Niên hơi nghi hoặc vì sao cô lại có phản ứng này, anh muốn xem màn hình di động của cô, nhưng cảm thấy điều này thiếu lễ phép, đành phải giả vờ lờ đi nhìn về đằng trước, lỗ tai lại hơi dựng thẳng lên.
Nhưng Phùng Hảo lại chủ động hỏi anh: “Tôi nhận cuộc trò chuyện qua video có quầy rầy tới anh không?”
Trác Hựu Niên nhìn tia sáng rạng rỡ trong ánh mắt cùng với biểu cảm hưng phấn trên khuôn mặt cô: “Không.”
Phùng Hảo lập tức không đáp lại anh mà nhanh chóng bấm nút nhận, cô vẫy tay với người trong màn hình: “Sảng Sảng!” Âm thanh cũng vui mừng.
“Cậu chậm quá.” Lâm Sảng hỏi ngay, “Cậu ở trên xe à? Còn không có mang theo Hiểu Hiểu?”
“Ừm, tớ đang trở về.”
“Cửa tiệm bận rộn không? Còn thiếu bao nhiêu tiền?”
Phùng Hảo liếc nhìn Trác Hựu Niên, đáp qua loa: “Không thiếu bao nhiêu.”
Cô không nghĩ tới hành động nhỏ như vậy đã khiến Lâm Sảng phát hiện ra ngay: “Bên cạnh cậu có người à? Ai thế?”
“Ặc…” Phùng Hảo theo bản năng lướt nhìn sang bên cạnh, nhưng không biết vì sao rất chột dạ, “Không…không có ai.”
“Không có ai?” Lâm Sảng thấy dáng vẻ của cô như vậy càng nghi ngờ hơn, “Tớ không tin, cậu chuyển di động sang bên kia đi.”
Phùng Hảo nghiêng đầu, phát hiện Trác Hựu Niên vốn mang tư thế thả lỏng dựa vào lưng ghế lúc này sửa lại thành ngồi ngay ngắn, hình như còn có chút…căng thẳng?
Nhất định là mình nhìn nhầm rồi.
Phùng Hảo chớp mắt, nói với Lâm Sảng lại nhắc cô chuyển di động lần nữa: “Thật sự không có ai mà.”
“Phùng Hảo Hảo!” Lâm Sảng bực dọc, “Có phải cậu nuôi đàn ông ở sau lưng tớ không?”
“Đàn ông của tớ chỉ có mình cậu.” Phùng Hảo nói.
Trợ lý Trương ở đằng trước ho một tiếng, anh ta vẫn lái xe vững vàng bỗng nhiên quẹo phải, Phùng Hảo nghe được một câu “Cẩn thận”, cơ thể không thể khống chế nghiêng về phía bên cạnh, ngã thẳng vào lòng người kia còn đụng lồng ngực của đối phương một cái, sau đó một bàn