Người bình thường gặp người thân đều sẽ rất vui vẻ, sắc mặt lạnh lùng còn lùi về sau như Phùng Hảo thì thật sự rất ít.
Trác Hựu Niên nhìn cô rồi tiến lên phía trước một bước, che chắn cô ở phía sau mình.
Cậu thanh niên hô tiếng “Chị” nhìn thấy Trác Hựu Niên, cậu ta đánh giá anh từ trên xuống dưới một phen, cười mập mờ: “Chị, em lại đổi anh rể hả? Người này trông không tệ, tốt hơn Triệu Chí Hào nhiều.”
Phùng Hảo không đáp lại cậu ta, cô ở phía sau Trác Hựu Niên lạnh lùng hỏi: “Cậu tới làm gì?”
“Em đương nhiên tới thăm chị rồi.” Phùng Tường Phi tỏ vẻ tủi thân, “Chị không về nhà, ba mẹ nhớ chị sai em đến thăm chị, em còn mang theo chút đồ khô trong nhà cho chị.”
Phùng Hảo nhìn về phía cánh cửa, nơi đó quả thật có một cái túi to.
Cô nở nụ cười châm biếm, nói với Trác Hựu Niên: “Tôi về đến nhà rồi, hai anh có thể yên tâm trở về.”
Trác Hựu Niên muốn nói lại thôi, anh nhìn thoáng qua Phùng Tường Phi rồi quay sang đối mặt Phùng Hảo: “Có thể cho tôi mượn di động một chút không?”
Phùng Hảo hơi nghi hoặc, nhưng vẫn mở khóa di động đưa qua cho anh.
Trác Hựu Niên nhận lấy, tìm được giao diện thực hiện cuộc gọi, anh bấm vào số di động của mình rồi gọi đi, chỉ chốc lát sau vang lên tiếng chuông di động.
Anh bấm nút cúp máy, lưu lại dãy số, ghi chú tên bỏ họ, rồi đưa lại cho Phùng Hảo: “Em có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Phùng Hảo ngây người một lúc mới nhận di động.
Trác Hựu Niên lùi ra sau hai bước, lễ phép nói: “Ngày mai gặp, cô Phùng!”
Phùng Hảo theo bản năng đứng thẳng chút, cũng nghiêm chỉnh nói: “Ngày mai gặp.”
Trợ lý Trương nói tạm biệt, giành ấn thang máy trước Trác Hựu Niên, khi đi qua anh thì vươn một ngón cái với anh.
Chờ sau khi cửa thang máy đóng lại, Phùng Hảo mới mở ra cửa nhà, sau khi vào nhà không cần cô lên tiếng, Phùng Tường Phi xách theo cái túi to chủ động theo vào, còn đóng cửa lại.
Cậu ta đặt cái túi lên bàn trà, nhìn thấy dâu tây trong cái giỏ trái cây bên cạnh, sau khi bốc hai trái lên ăn thì ngã ngồi xuống sô pha.
Phùng Hảo bế Phùng Hiểu Hiểu vào phòng ngủ, cởi áo khoác và giày của con gái, nhẹ nhàng đặt con lên giường, cô cẩn thận đắp chăn cho cô bé, khi ra cửa phòng còn đóng cửa lại.
Phùng Tường Phi thấy cô đi ra, miệng còn nhai trái dâu bắt đầu nói chuyện: “Chị, em ra đây tìm việc làm, có thể ở lại chỗ chị không? Em thấy chị có phòng trống bên cạnh.”
“Đây không phải là nhà tôi.” Phùng Hảo hờ hững nói, khẽ nhíu mày thu dọn cuống dâu mà cậu ta vứt trên bàn.
“Chị, chị đừng gạt em.” Phùng Tường Phi rõ ràng không tin, “Năm ngoái chị cũng nói vậy, nhưng em chưa từng thấy người ở trong căn phòng đó.”
Phùng Hảo có chút mất kiên nhẫn, rút khăn giấy lau chỗ cuống dâu tây vứt lên: “Cuối tuần cô ấy về nước, tin hay không tùy cậu.”
Phùng Tường Phi ăn xong một trái dâu,