Trác Hựu Niên suy nghĩ hai giây: “Cám ơn, không cần.”
Người anh thích đương nhiên phải dựa vào chính mình theo đuổi.
Anh muốn lướt qua Phùng Tường Phi đi vào phòng bếp, nhưng cậu ta vẫn chặn lại không động đậy: “Chị em tệ lắm, trước anh chị ấy đã từng tổn thương mấy người.”
Trác Hựu Niên híp mắt lại: “Cậu rất hiểu chị cậu ư?”
Phùng Tường Phi không nghe ra sự châm chọc trong lời nói của anh, cậu ta nhiệt tình nói: “Đương nhiên, chị em đối với em tốt lắm, hồi nhỏ chị ấy có gì ngon cũng để lại cho em, ba mẹ em bận rộn, có thể nói em là do chị nuôi lớn, sau khi chị ấy lên đại học mỗi lần về nhà đều mang quà về cho em, sau khi đi làm mỗi tháng đều cho em tiền tiêu vặt.”
Trác Hựu Niên khẽ “À” một tiếng.
Phùng Tường Phi nói tiếp: “Em thấy anh rất tốt, chị em một mình nuôi con cũng không dễ dàng, cần người săn sóc như anh giúp đỡ chị ấy, cho nên em thật sự hy vọng anh có thể giữ chặt trái tim của chị ấy, thế thì chị ấy có người chăm sóc, Hiểu Hiểu cũng có ba.” Cậu ta nói đến mức bản thân cũng động lòng, “Phải, chị em rất để ý tới Hiểu Hiểu, nếu anh giành được sự yêu thích của con bé thì cơ bản có thể nhận được sự yêu thích của chị ấy.”
Trác Hựu Niên tỏ vẻ lắng nghe gật đầu.
Phùng Tường Phi nhận được sự khẳng định, đôi mắt cậu ta sáng lên.
Con người Trác Hựu Niên mang khí chất mạnh mẽ, cậu ta nói chuyện với anh vô cớ cảm thấy áp lực rất lớn, trước đó nhìn sắc mặt không biểu cảm của anh, hoàn toàn không nhìn thấu trong lòng suy nghĩ cái gì, cậu ta thậm chí nghi ngờ anh khẳng định biết rõ trong lòng mình có ý định gì.
Lúc này Phùng Tường Phi thấy anh gật đầu, cơ thể hơi co quắp của cậu ta chợt thẳng tắp: “Chị em cũng không biết cùng với ai sinh ra Hiểu Hiểu, ba mẹ vẫn mong chị ấy gả cho một người tốt, lúc ấy ở chỗ bọn em Triệu Chí Hào có tiền nhất, anh Triệu lại muốn cưới chị em, chị ấy vừa tốt nghiệp anh ấy liền tìm bà mai đến nhà em làm mối, lễ hỏi còn cho tới một triệu, chị ấy sống chết không đồng ý, cả ngày cãi cọ với ba mẹ, cuối cùng còn bỏ nhà đi, kết quả lễ Quốc khánh trở về bụng đã lớn.”
“Anh cũng biết quê bọn em là nơi nhỏ bé, con gái chưa kết hôn đã có bầu sẽ bị người ta mắng chửi, ba mẹ em cảm thấy mất mặt, muốn chị em bỏ đứa bé.”
Trác Hựu Niên nghe được trên khuôn mặt chợt lộ vẻ tức giận, nhưng chỉ lóe lên rồi tan biến, ánh mắt anh lướt qua Phùng Tường Phi nhìn thoáng qua phòng bếp.
Hiểu Hiểu đã hơn bốn tuổi, quyết định lúc đó của Phùng Hảo đã không cần suy đoán.
Trác Hựu Niên hỏi: “Vì sao cô ấy không bỏ?”
“Em và ba mẹ cũng không biết.” Phùng Tường Phi gãi đầu, “Lúc đó anh Triệu nói chỉ cần chị em bỏ đứa nhỏ, anh ấy vẫn lấy chị em, nhưng chị em lại không chịu, cuối cùng cãi một trận rất lớn với ba mẹ, lại bỏ nhà đi, tết năm đó cũng không trở về, chờ khi chị ấy về nhà thì Hiểu Hiểu đã được ba tháng.”
Trác Hựu Niên thu lại biểu cảm, không biết suy nghĩ cái gì.
Phùng Tường Phi còn chưa ngừng lại: “Em càng không hiểu là tình hình chị ấy đã vậy, anh Triệu vẫn bằng lòng cưới chị ấy, tuy rằng mẹ em còn giận trong lòng, nhưng làm mẹ mà ai cũng mong con mình sống hạnh phúc anh nói phải không? Thế nên mẹ em giấu chị nhận lễ hỏi, nhưng ngày hôm sau chị ấy biết được thế làm mang Hiểu Hiểu đi.”
“Mọi người đều không nghĩ ra vì sao chị ấy thà một mình vất vả cũng không chịu lấy anh Triệu, anh nói xem có người giúp chị ấy cùng nhau chăm sóc Hiểu Hiểu tốt lắm mà.”
Trác Hựu Niên hỏi: “Triệu Chí Hào kia là người như thế nào?”
“Tốt lắm, có tiền, còn rất thích chị em.
Tuy rằng ngoại hình không đẹp trai, nhưng đối với chị em rất tốt.
Con gái lấy chồng không phải tìm một người đối tốt với mình sao, nhưng chị em giống như có thù với anh Triệu ấy, bao nhiêu người khuyên cũng vô dụng.”
Trác Hựu Niên lại hỏi: “Anh ta có làm chuyện gì khiến chị cậu ghét không?”
Phùng Tường Phi nghĩ kỹ, nói: “Không có đâu, con người anh Triệu tốt lắm, địa phương bọn em ai nấy cũng khen anh ấy, anh ấy đã làm rất nhiều việc tốt cho trấn bọn em, mọi người đều rất cảm ơn anh ấy.”
Trác Hựu Niên im lặng hai giây, nói: “Cám ơn cậu, tôi vào phòng bếp xem thử.”
Phùng Tường Phi còn muốn nói chuyện, nhưng người đã từ bên cạnh đi qua hướng về phòng bếp, cậu ta đành không tình nguyện nằm xuống sô pha, tiếp tục chơi game.
Tại phòng bếp, Phùng Hảo đã nấu xong hai bát mì thịt với rau, trên đó còn có một cái trứng chần.
Thấy Trác Hựu Niên tiến vào, Phùng Hảo giả vờ oán trách nói: “Anh nói để anh, cuối cùng vẫn là tôi nấu, anh hoàn toàn không biết tìm cớ trốn đi phải không?” Có lẽ buổi sáng làm ba lần bữa sáng, giọng điệu của cô không tốt lắm, nên không đắn đo gì với Trác Hựu Niên.
Ánh mắt Trác Hựu Niên nhìn cô dịu dàng hơn lúc trước, nhưng trên khuôn mặt không nhìn ra biểu cảm gì.
Anh nói: “Tôi có thể nấu một bát để chứng tỏ.”
“Đừng lãng phí lương thực.” Phùng Hảo bưng một bát mì ra ngoài, khi đi qua bên cạnh anh nói, “Tự anh bưng bát của mình đi.”
Trác Hựu Niên nhìn thấy cô ra phòng bếp, anh bưng bát của mình đi ra theo.
Trước bàn ăn, hai đứa nhỏ không biết khi nào dời hai cái ghế sát vào nhau, đều tự ôm cốc sữa nhưng không uống, trên môi còn dính vòng sữa màu trắng.
Hai đứa chụm đầu không biết thì thầm cái gì, Phùng Hiểu Hiểu nói nghiêm túc, Tôn Giai lắng nghe nghiêm túc, còn hay gật cái đầu nhỏ, thấy anh tới hai đứa lập tức im lặng, ngồi ngay ngắn tại chỗ tiếp tục uống sữa.
Hai đứa nhỏ ngồi ở một bên, Trác Hựu Niên ngồi xuống vị trí bên cạnh Phùng Hảo, anh hỏi hai đứa nhỏ: “Hai con đang nói gì đó?”
Tôn Giai nhìn Phùng Hiểu Hiểu rồi lắc đầu, Phùng Hiểu Hiểu thì nghiêng đầu nói: “Bọn con đang nói về bố.”
Trác Hựu Niên nói: “À, nói gì đó?”
Phùng Hảo nghiêng đầu nhìn anh: ở trước mặt con nít Trác Hựu Niên hình như sẽ nói nhiều hơn, biểu cảm cũng ôn hòa rất nhiều.
Tôn Giai giành nói trước: “Không, không nói gì cả.”
Phùng Hiểu Hiểu nói: “Anh Giai Giai