Ngày hôm nay Trác Hựu Niên ở nhà Phùng Hảo cho tới khi ăn xong bữa tối mới đi.
Hai đứa nhỏ tự chơi với nhau rất vui, dưới sự điều khiển của Phùng Hảo nấu được mười mấy hũ mứt dâu, bọn nhỏ lại đứng ngay ngắn nhìn Phùng Hảo làm bánh dâu ngàn lớp và bánh xoài ngàn lớp, sau đó mỗi đứa cầm một miếng ăn, đến mức dính kem trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Phùng Hảo đang bận rộn, Trác Hựu Niên thấy vậy đành phải buông xuống chuyện trong tay, anh cầm khăn giấy vừa lau đứa này rồi tới đứa kia, kết quả vừa lau xong thì đứa kia lại cắn một miếng dính nữa.
Anh ngược lại có kiên nhẫn, nhưng Tôn Giai ham chơi, bản thân dính ngoài miệng cũng không buông tha cho cậu mình, thừa dịp Trác Hựu Niên lau cho Phùng Hiểu Hiểu, cậu nhóc lấy bàn tay dính kem và mứt dâu vỗ trên mặt anh, sau đó cười to ha ha.
Dù vậy Trác Hựu Niên cũng không tức giận, trong mắt thậm chí còn mang theo chút ý cười và nuông chiều.
Phùng Hảo “Chậc” hai tiếng, nghĩ thầm người này trông mặt lạnh nhưng tính khí lại không tệ.
Sau khi ăn xong bữa trưa, Trác Hựu Niên chủ động đề nghị rửa bát.
Phùng Hảo không yên tâm theo vào phòng bếp, nhìn anh mặc âu phục phẳng phiu, tay áo được xắn lên, dáng vẻ đứng rửa bát nghiêm túc, hoàn toàn không giống người mới học làm.
Trác Hựu Niên nhìn biểu cảm của cô liền đoán được cô suy nghĩ gì, anh giải thích: “Tôi từng sống một mình ở nước ngoài mấy năm.” Hàm ý là tôi thật sự biết nấu ăn.
Phùng Hảo gật đầu, dựa vào khung cửa thoải mái thưởng thức dáng vẻ “xuống bếp” của anh, cô không tiếc lời khen ngợi: “Dáng vẻ nghiêm túc của anh rất mê người đấy.”
Trác Hựu Niên lễ phép nói: “Cảm ơn.”
Buổi chiều, Phùng Hảo nói được thì làm được đuổi đi em trai, sau đó cô tiếp tục sự nghiệp làm bánh của mình.
Sau khi hai đứa nhỏ ngủ trưa thức dậy thì Trác Hựu Niên cùng hai đứa xem phim hoạt hình, còn cùng bọn chúng chơi một lúc, sau đó là thời gian ăn tối.
Ngày hôm nay dường như đặc biệt trôi qua rất mau, Trác Hựu Niên một tay nắm Đoàn Đoàn, một tay xách cái túi to, bên trong là hũ mứt dâu Phùng Hiểu Hiểu tặng anh, còn có bánh dâu ngàn lớp Phùng Hảo đặc biệt làm cho Trác Hựu Tư.
Khi cô biết Trác Hựu Tư cũng thích ăn dâu tây, cô đầy hứng thú hỏi thăm một tí: “Cả nhà anh đều thích ăn dâu hả?”
Trác Hựu Niên nói: “Ba tôi không thích ăn.”
Phùng Hảo lại hỏi: “Mẹ anh và chị anh cũng dị ứng với xoài?”
“Không phải mẹ tôi, là ba tôi.”
Phùng Hảo à một tiếng: “Gien của ba mẹ anh rất mạnh.”
Bốn người đứng cạnh luống hoa dưới lầu, Phùng Hiểu Hiểu buông tay Trác Hựu Niên, đi tới trước mặt Phùng Hảo nắm tay cô, cô bé đưa lưng về phía anh nói: “Tạm biệt bố.” Nhưng thái độ của cô bé rõ ràng không phải ý này, nhưng bố đã ở cùng cô bé cả ngày, cô bé không thể tùy hứng yêu cầu bố tiếp tục ở cùng mình.
Tôn Giai vốn gục đầu đi theo phía sau, lúc này cậu bé ngước lên hỏi: “Cậu ơi, con không thể chơi thêm một lúc nữa sao?”
Hôm nay cậu nhóc đặc biệt vui vẻ, hoàn toàn không muốn về nhà.
Trác Hựu Niên sờ đầu Tôn Giai: “Hôm nay không được, về sau lại đến nữa.”
Anh nhìn thoáng qua Phùng Hảo ở phía sau Tôn Giai, ánh mắt dừng trên người Phùng Hiểu Hiểu không chịu đối mặt với mình, anh nói thêm: “Hoặc là, con có thể mời Đoàn Đoàn tới nhà chơi.”
Đôi mắt Tôn Giai nhất thời tỏa sáng, cậu bé xoay người kéo một bàn tay của Phùng Hiểu Hiểu nói: “Em Hiểu Hiểu, ngày mai em tới nhà anh chơi được không? Bố mẹ anh sẽ thích em giống như anh.”
Phùng Hiểu Hiểu nhìn Phùng Hảo, Phùng Hảo nhìn sang Trác Hựu Niên.
Cô cứ cảm thấy Trác Hựu Niên bảo Tôn Giai mời Đoàn Đoàn tới nhà chơi khẳng định có mục đích gì đó.
Nhưng người ta là tổng giám đốc công ty lớn, muốn cái gì không có chứ, đáng phí tâm tư trên người cô chỗ nào?
Cô nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ tới con gái.
Có lẽ Trác Hựu Niên sẽ không giành con gái với mình, nhưng người nhà của anh ấy thì sao?
Trái tim Phùng Hảo lập tức treo cao, trong mắt có thêm chút phòng bị: “Chị anh có biết Hiểu Hiểu không?”
Trác Hựu Niên cảm giác được, anh nghiêm túc nói: “Không có sự đồng ý của em, tôi sẽ không nói.”
Phùng Hảo nửa tin nửa ngờ.
Từ khi cô quyết định để Hiểu Hiểu và Trác Hựu Niên nhận nhau sẽ không nghĩ tới có thể giấu được người nhà của Trác Hựu Niên, thậm chí ba mẹ của anh chỉ cần không mang đi bảo bối duy nhất của cô, nếu bọn họ thật lòng thích Đoàn Đoàn, Phùng Hảo sẽ không ngăn cản Đoàn Đoàn nhận bọn họ.
Đó vốn là tình thân thuộc về Phùng Hiểu Hiểu, ngay cả cô là mẹ của Phùng Hiểu Hiểu cũng không có quyền cướp đoạt.
Cô chỉ cần xác nhận, thái độ của người nhà Trác Hựu Niên đối với Đoàn Đoàn.
“Chị anh…” Phùng Hảo chần chờ, không nói tiếp.
Dựa theo kinh nghiệm xem tivi và đọc tiểu thuyết của cô, đại tiểu thư gia đình giàu có bình thường không dễ ở chung.
Trác Hựu Niên dường như biết được cô muốn hỏi gì, anh đáp: “Chị tôi rất thích trẻ con.” Anh nghĩ nghĩ, nói thêm, “Chị ấy dễ ở chung lắm.”
Phùng Hảo gật đầu, nhớ tới mấy hôm nay ở chung với người này, cô tò mò hỏi: “Người nhà của anh có phải đều rất dễ ở chung không?”
Trác Hựu Niên nghĩ nghĩ, không quá khẳng định nói: “Tôi không xác định, bởi vì cách ở chung của mỗi người khác nhau, tôi cảm thấy dễ nhưng em thì có lẽ không thấy vậy.”
Phùng Hảo nắm bắt sơ hở trong lời nói của anh: “Vậy anh nói chị anh dễ ở chung với anh, đổi là tôi thì có thể cảm thấy chị ấy không dễ ở chung.”
Trác Hựu Niên dường như muốn phản bác, nhưng cuối cùng gật đầu nhẹ.
Phùng Hảo mỉm cười, vỗ vai anh nói: “Dù sao anh cũng dễ ở chung, khác với tổng giám đốc trong ấn tượng của tôi.”
“Em cũng dễ ở chung lắm.” Trác Hựu Niên nói.
Phùng Hảo buồn cười, cô nghiêng đầu nhìn hai đứa nhỏ ngồi xổm bên luống hoa không biết đang xem cái gì: “Nếu Đoàn Đoàn muốn đi, anh có thể đưa con bé đi, nhớ phải đưa về là được.” Hiện tại cô rất yên tâm về Trác Hựu Niên.
Trác Hựu Niên không hài lòng: “Em thì sao? Chị tôi muốn gặp em.”
“Gặp tôi?” Phùng Hảo nghi hoặc, “Chẳng phải anh nói không có nói với chị ấy sao?”
Trác Hựu Niên mím môi: “Chị tôi cho rằng tôi đang yêu, muốn gặp cô gái tôi thích.”
Phùng Hảo nhìn thẳng anh, chạm vào đôi mắt nghiêm túc không che đậy sự yêu thích của anh, cô nhất thời ngớ ra.
Đây là lần thứ mấy? Trác Hựu Niên thật sự không phải đang nói đùa ư? Nhưng mà mình có gì tốt chứ?
Phùng Hảo vẫn cảm thấy lời này không tin được.
Trong đầu cô là một mớ bòng bong, một lúc sau suy nghĩ: lời Trác Hựu Niên nói có thể là sự thật; lúc nữa lại nghĩ: Trác Hựu Niên khẳng định có mục đích gì đó.
Khi cô hơi cắn môi dưới nghĩ ngợi một kết quả, bỗng nhiên cảm giác được một bàn tay ôm thắt lưng, sau đó bên miệng truyền đến cảm xúc ấm áp.
Phùng Hảo mở to hai mắt, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, phản ứng đầu tiên của cô không phải đẩy ra mà là suy nghĩ lông mi của người này thật dài, rất cong! Nhìn gần cũng đẹp vậy! Sau đó cô mới nhớ ra mình bị anh chàng đẹp trai chiếm lời!
Sắc mặt cô đỏ bừng đẩy ra Trác Hựu Niên, lùi về sau mấy bước không dám nhìn anh, kết quả nhìn thấy hai đứa nhỏ bên cạnh mở to