Thời gian đã muộn, hai người trò chuyện với nhau vài câu rồi nói ngủ ngon, cúp máy.
Phùng Hảo để Lâm Sảng tự trải giường, cô bồng Phùng Hiểu Hiểu đi tắm, dỗ con gái ngủ, thu dọn một mớ đồ bà Trác tặng.
Sau khi cô rửa mặt thì chỉ còn hai ba hộ đèn sáng trong khu nhà, nhớ tới ngày mai còn phải dậy sớm, Phùng Hảo bỏ ý định trò chuyện thâu đêm với Lâm Sảng.
Sau này sẽ có nhiều cơ hội hơn, nghĩ đến điều này tâm trạng của Phùng Hảo rất tốt, ngay cả trong mộng cũng mỉm cười.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Phùng Hảo ra phòng ngủ phát hiện Lâm Sảng mặc đồ ngủ cuộn người ngủ trên sô pha, bàn tay còn đè lên một quyển sách.
Đoán chừng múi giờ chênh lệch còn chưa đảo lại, cô bạn dứt khoát tìm sách đọc.
Phùng Hảo vào trong phòng lấy chăn ra đắp cho cô bạn.
Tâm trạng của cô rất tốt, sau khi đi chợ một vòng thì trở về làm món súp sườn heo rất nổi tiếng của một địa phương.
Khi cô vào phòng ngủ gọi Phùng Hiểu Hiểu thức dậy thì phát hiện con gái đang mặc quần áo.
“Bảo bối giỏi quá!” Phùng Hảo không tiếc lời khen ngợi, còn cho con gái một nụ hôn buổi sáng làm phần thưởng.
Phùng Hiểu Hiểu che cái trán bị hôn, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nói: “Mẹ, con chưa rửa mặt.”
“Không sao, mẹ không chê bảo bối.” Phùng Hảo giúp cô bé mặc, bảo cô bé đi đánh răng rửa mặt, sau đó đi gọi Lâm Sảng.
Giọng cô rất nhẹ nhàng, gọi vài tiếng Lâm Sảng vẫn không động đậy, còn thay đổi tư thế khác thoải mái hơn.
Phùng Hảo hết cách bèn lấy tay đẩy cô bạn.
Lâm Sảng bị đẩy vài lần rốt cuộc tỉnh lại, đôi mắt còn buồn ngủ nhìn Phùng Hảo một lúc, sau đó cô ấy khó khăn ngồi dậy, vừa ngáp vừa duỗi người nói: “Lâu rồi chưa được ngủ ngon như vậy.” Mấy năm nay sống ở nước ngoài, chỉ cần tiếng động lớn một tí thì sẽ tỉnh ngay.
Phùng Hảo đi theo sau cô bạn hướng về phòng vệ sinh, thấy cô ấy còn híp mắt, sợ đụng phải đồ hay cánh cửa, thế là Phùng Hảo dắt cô bạn đi vào, đưa bàn chải đánh răng và khăn mặt mới cho cô ấy.
Lâm Sảng cầm đồ ôm cô một cái: “Quả nhiên về nước tốt hơn.”
Phùng Hảo nói: “Không, bởi vì tớ tốt thôi.
Đoàn Đoàn rửa mặt đàng hoàng, không được nghịch nước.”
“Phải rồi, yêu cậu.” Lâm Sảng cho Phùng Hảo một trái tim, cô ấy nặn kem đánh răng chải răng, nói với Phùng Hiểu Hiểu còn chưa rửa mặt xong ở bên cạnh, “Dì cũng yêu con, Hiểu Hiểu.”
Phùng Hiểu Hiểu nói: “Dì Sảng Sảng, dì không thể yêu mẹ con, cũng không thể yêu con, nên là thích mới đúng.”
Hai người lớn sửng sốt, nhìn thấy dáng vẻ nghiêm trang của cô bé, Lâm Sảng hỏi: “Tại sao vậy?”
“Bởi vì con và mẹ yêu thương lẫn nhau.”
Phùng Hảo không nhớ khi nào thì mình nói những lời này với con gái, lúc này nghe được cô bé dùng âm thanh êm ái nghiêng đầu hồn nhiên nói, cô cảm thấy rất đáng yêu, Lâm Sảng cười ha ha, cười đến mức kem đánh răng chảy ra, cô ấy sờ đầu Phùng Hiểu Hiểu nói: “Ừm, vậy được, nếu Hiểu Hiểu không yêu mẹ nữa thì yêu dì Sảng Sảng được không? Dì xếp hàng trước.”
Phùng Hiểu Hiểu không rõ tại sao mẹ và dì cười, cô bé chớp mắt: “Dì không có cơ hội rồi, con sẽ vĩnh viễn yêu mẹ con.”
Hai người lớn lại cười ra tiếng, Phùng Hảo còn ôm con gái hôn một cái, sau khi rửa mặt xong ba người cùng ngồi trước bàn ăn bữa sáng.
Phùng Hiểu Hiểu không thích ăn thịt, Phùng Hảo không múc nhiều cho con gái, cô bé nhìn bàn ăn sạch sẽ rồi nhìn đồ bày trên đó, cuối cùng hỏi Lâm Sảng: “Dì Sảng Sảng, dì thích ăn thịt không?”
Lâm Sảng không biết cô bé kén ăn, nhưng Phùng Hảo vừa nghe con gái mở miệng liền biết cô bé suy nghĩ cái gì, cô nghiêm túc nhìn con gái: “Phùng Đoàn Đoàn, phải ăn hết thịt trong bát.”
“Vâng ạ.” Phùng Hiểu Hiểu dẹt miệng, vẻ mặt đau khổ cau mày ăn hết bữa sáng.
Lâm Sảng nhìn thấy buồn cười, trong mắt không còn vẻ mệt mỏi thiếu ngủ.
Ba người ăn sáng xong, Phùng Hảo đưa Phùng Hiểu Hiểu tới trường, Lâm Sảng cũng muốn đi theo, trên đường trở về cô ấy hỏi Phùng Hảo: “Cậu đi xem cửa hàng chưa?” Cô ấy hỏi chuyện mở cửa hàng đồ ngọt.
Khi cô ấy còn chưa về nước thì Phùng Hảo cũng đã chuẩn bị rất lâu, còn nói chờ Lâm Sảng trở về hai người cùng đi xem cửa hàng.
Phùng Hảo không trả lời ngay, cô nhớ tới lời đề nghị của Trác Hựu Niên bảo cô mở tiệm ở thành phố H.
Trong lòng cô không hề dao động, con người một khi ở trong hoàn cảnh thư thái sẽ rất khó ra ngoài.
Nhưng bởi vì sự không dao động này ngược lại khiến cô do dự.
Lâm Sảng nhận ra sự im lặng của cô hơi khác thường, cô ấy nghĩ nghĩ rồi suy đoán: “Bởi vì Trác Hựu Niên?”
“Coi là vậy đi.” Phùng Hảo kể lại ngắn gọn về đề nghị của Trác Hựu Niên, “Nếu chỉ nghĩ đến việc mở cửa hàng, tớ khẳng định chọn thành phố S, dù sao tớ rất quen thuộc nơi này, hơn nữa đã có một phần khách hàng.
Nếu như đi thành phố H, tớ không có ưu thế gì hết.”
“Tình cảm vướng chân cậu rồi.” Lâm Sảng nói khẳng định, “Cậu đối với Trác Hựu Niên đã qua giai đoạn ban đầu vì nhan sắc.”
Phùng Hảo cười nói: “Cũng không lạ, ngoại trừ nhan sắc anh ấy còn rất nhiều điểm ưu tú.”
Lâm Sảng trêu ghẹo cô: “Ừ, ví dụ như rất nhiều tiền?”
Phùng Hảo chỉ cười: nếu vì tiền, từ lúc gặp được Trác Hựu Niên cô đã chủ động bám lấy rồi.
Chiếc xe chạy qua từng tòa nhà cao ốc đứng vững ở hai bên đường, Phùng Hảo hỏi Lâm Sảng: “Lúc trước cậu nghĩ thế nào mà mua nhà ở thành phố S?”
“Cái này thì có gì không hiểu chứ?” Lâm Sảng thấy lạ hỏi lại, “Tớ không mua nổi nhà ở thành phố H.”
Nguyên nhân này hợp lý lại đơn giản, nhưng Phùng Hảo hỏi: “Vậy tại sao cậu không mua ở dưới quê, nhiêu đó tiền đủ mua mấy căn.”
“Tớ mấy năm mới về quê một lần, về rồi thì ở mấy hôm thôi mua nhà để làm gì? Mấy năm nay tớ gửi tiền cho ba mẹ, bọn họ đều dùng hết cho em gái tớ và thằng chồng làm biếng của nó.
Bà đây một mình nuôi cả nhà, nhớ tới liền nổi nóng.”
Lâm Sảng tự xưng là bà đây, giọng điệu nghe ra rất tức giận, Phùng Hảo là bạn thân chẳng những không an ủi, còn cười ra tiếng mà nói: “Cũng may cậu mua nhà ở đây, bằng không tớ còn phải mang theo Hiểu Hiểu về nhà nhìn sắc mặt của ba mẹ tớ.”
Phùng Hảo nhớ lại hoàn cảnh khó khăn lúc trước mang thai bỏ nhà đi, không có công việc, tiền để dành chưa tới một vạn, nếu lúc ấy không có Lâm Sảng, có lẽ cô hoàn toàn không thể sống sót trong khoảng thời gian đó.
Hoặc là cuối cùng