Khúc Kim Tích thừa nhận mình có hơi xốc nổi, nhưng cô cho rằng mình có lý do chính đáng để giải thích với Thẩm Thính.
Cô không biết nguyên chủ suy nghĩ thế nào, nhưng bây giờ cô là vợ của Thẩm Thính, cứ cho họ kết hôn bí mật thì vẫn là cô con dâu được pháp luật công nhận của họ Thẩm.
Giả sử cô đồng ý quay bộ phim cấp ba này thật, chẳng phải khắp trên dưới nhà họ Thẩm sẽ dùng ánh mắt chọc cô lủng lỗ?
Còn nếu cô cứng hơn, biết cách mượn thế họ Thẩm, giữ được mặt mũi cho nhà họ, bất kể là nhà họ Thẩm hay Thẩm Thính đều đoan chắc sẽ không tức giận.
Đương nhiên cô cũng không nói rõ nguyên nhân thực sự trong điện thoại, tránh cho Thẩm Thính nghĩ cô đang kể khổ mà lại hiểu lầm. Nhưng phải nhấn mạnh lần nữa, đó là do cô của lúc này thực sự không tìm được ai giúp đỡ, chỉ còn đường cầu cứu Thẩm Thính.
“Đang ở đâu?” Bẵng lâu sau, Thẩm Thính hỏi.
Khúc Kim Tích khai báo địa chỉ.
“Chờ đấy.”
Cúp điện thoại, Khúc Kim Tích thật thà trở lại phòng ngồi chờ, nhân thể kiểm tra tình trạng của phó đạo diễn Sử. Cô ra tay có tính toán chừng mực, đó là kĩ năng đúc kết được từ kinh nghiệm thực tiễn.
Khi phó đạo diễn Sử giật giật mí mắt, trông như sắp tỉnh lại, Khúc Kim Tích đi ngay tới đạp bồi cú nữa.
Khúc Kim Tích cho rằng Thẩm Thính sẽ sai cấp dưới đến, không hề ngờ rằng nửa giờ đồng hồ sau, cửa phòng vang tiếng gõ, cô khẽ tay mở cửa, đập vào mắt lại là khuôn mặt của Thẩm Thính.
Khúc Kim Tích ngạc nhiên khôn xiết, ấp a ấp úng: “Sao, sao anh lại tới đây?”
Tần Tang thay mặt Thẩm Thính trả lời: “Trùng hợp tiên sinh đang ở gần đây.”
Vào trong phòng, Thẩm Thính ngó bốn chung quanh, ánh mắt quét qua thân người nằm bẹp dí dưới đất, đoạn chuyển về Khúc Kim Tích: “Sẩy tay?”
Khúc Kim Tích: “……”
Cô cười cười chột dạ, không dám hó hé.
“Đây là Sử Kì Vỹ của Phàm Lực.” Tần Tang nói, ánh mắt nhìn Khúc Kim Tích trông cứ là lạ. Danh tiếng của Sử Kì Vỹ tệ ở mức thượng thặng trong giới, thường hay giở quy tắc ngầm với nữ nghệ sĩ. Nhưng hai bên người ta tình nguyện, người ngoài cũng không nói được gì.
Khúc Kim Tích và Sử Kì Vỹ gặp mặt trong một căn phòng nhỏ như thế này…
Khúc Kim Tích không chú ý tới ánh mắt của Tần Tang. Cô toan nói gì, Thẩm Thính đã chợt cầm tờ hồ sơ trên bàn lên, sau khi đọc kĩ, sắc mặt tức thì chuyển mây đen sầm sịt, lạnh giọng nói: “Đây là cái gì?”
“Đây chính là nguyên nhân ông ta bị tôi đập ngất xỉu ở đây.” Khúc Kim Tích nhanh miệng phân bua, “Ông ta mời tôi tới nói có vai diễn thích hợp với tôi, tôi chỉ nghĩ đằng nào mình cũng đang rỗi mới tới coi thử. Ai ngờ ông ta lại dùng cái vai này sỉ nhục tôi như thế!”
Cô nói với vẻ căm tức sục sôi: “Tốt xấu tôi cũng là mợ trẻ nhà họ Thẩm, diễn vai nữ phụ ác độc thì dược, chứ ai lại đi diễn cái vai thế này!”
“Nhưng ông ta thấy tôi từ chối còn động tay động chân với tôi.” Cô dẩu môi, viền mắt tức thì đỏ quạch, bộ dạng tủi thân suýt khóc, “Tôi chỉ là con gái yếu đuối, không đánh lại ông ta, chỉ còn cách dùng công cụ trợ giúp.”
Nói rồi còn hít mũi sụt sịt. Da cô trắng ngần, lệ khóe mi lấp lửng chưa rơi, quả đúng với câu nói xinh đẹp trông thấy mà thương.
Suýt thì Tần Tang đã giơ tay dụi mạnh mắt mình, nếu không phải trông thấy bộ dạng trước mặt của Khúc Kim Tích, y đến phải ngờ rằng người này đã bị đánh tráo.
Hay do khi trước mình đã hiểu sai về cô nàng?
Tần Tang không nhịn được nhìn sang Thẩm Thính, nhận ra sếp mình chẳng tỏ thái độ gì. Nhưng y hiểu Thẩm Thính, biết ngay lúc này ngoài mặt sếp vẫn bình lặng, thực chất sóng lòng đã mỗi lúc một dâng cao.
Thẩm Thính đặt tờ tài liệu về chỗ cũ, nhấc đôi chân dài, tiến sát Khúc Kim Tích. Cùng với bước chân anh tiến gần, bầu không khí trong căn phòng lập tức trở nên căng chặt.
Khúc Kim Tích hồi hộp lùi về một bước.
“Tôi đã nói sẽ đề cử cho cô cơ hội thử vai, cô lại nóng ruột tới thế, có mấy ngày cũng không đợi được?”
Khúc Kim Tích không nhịn được vặc lại: “Đã năm ngày
rồi.” Rõ ràng anh nói là hai ngày sau sẽ báo!
Thẩm Thính: “……”
“Cô Khúc, tôi nhiều lời xen ngang một câu.” Tần Tang nói, “Nghĩ ắt cô cũng tự hiểu rõ tình thế của mình trong giới. Cô muốn diễn nữ chính, cho dù tiên sinh có sẵn tài nguyên cơ hội, muốn đề cử cô, vậy cũng phải được đoàn phim và bên đầu tư gật đầu trước đã. Vả lại, tiên sinh cũng phải có trách nhiệm với đoàn phim.”
“Đây nào có phải việc đơn giản.”
Thẩm Thính có tài nguyên cơ hội là việc không sai, hơn thế những thứ anh có tất cả đều là tinh túy thượng phẩm. Mà đã là tinh phẩm, với tính cách của anh, dầu đã đồng ý trao cơ hội cho Khúc Kim Tích cũng sẽ không chọn đại một đoàn phim rồi đẩy cô tới mà không suy nghĩ.
Mấy hôm nay anh dành thời gian rảnh xem những phim Khúc Kim Tích từng quay, bỏ qua vấn đề nhân phẩm, mấy phim cô diễn toàn vào vai nữ phụ ác độc, diễn rất xuất sắc, khiến người ta chẳng phân rõ là do diễn xuất giỏi hay đang diễn chính mình nữa.
Nhưng có một điều có thể khẳng định, Khúc Kim Tích có cảm giác ống kính tốt, nhập tâm nhanh, đủ sức đắp nặn ra tính cách nhân vật. So với một số nghệ sĩ nhiều fan đang nổi, diễn xuất của cô không hề tệ.
Khúc Kim Tích cúi đầu không hé răng.
Đúng lúc ấy, Sử Kì Vỹ đang nằm dài trên đất lại mơ màng tỉnh dậy. Trong cơn đau dữ dội vùng đầu, đập vào mắt ông ta đầu tiên là Khúc Kim Tích, tức thì không để ý gì tới hai người dư ra trong phòng, há miệng mắng mỏ: “Khúc Kim Tích, đồ đĩ ranh nhà cô, lại còn dám đánh tôi! Tôi cho cô biết –”
“Đạo diễn Sử.” Tần Tang lên tiếng.
Tiếng nói Sử Kì Vỹ thốt nhiên ngưng bặt, kinh hãi quên cả cơn đau ở đầu: “Thẩm Thính?!”
Thẩm Thính gật gật với Tần Tang, đoạn không nhìn Sử Kì Vỹ lấy một cái đã quay gót đi ra khỏi phòng. Khúc Kim Tích vô cùng có mắt nhìn mà đi theo, bỏ tiếng nói của Sử Kì Vỹ lại sau lưng.
Thẩm Thính đã để Tần Tang ở lại, nói rõ việc này sẽ được giải quyết đâu ra đấy, cô không cần lo lắng thêm nữa.
Thẩm Thính đi rất nhanh, vừa đi vừa đeo khẩu trang lên mặt, đoán hẳn vì lo bị người ta nhận ra.
Mấy phút sau, Khúc Kim Tích theo Thẩm Thính lên xe bảo mẫu.
“Có chuyện gì vậy?” Mới lên xe Khúc Kim Tích đã nghe một giọng nói ngạc nhiên. Ngẩng đầu nhìn, một người phụ nữ nom chín chắn dạn dày đã ngồi sẵn, tay cầm máy tính bảng, khi quay sang ngó thấy Khúc Kim Tích, mắt chị ta mở thật to, suýt làm rơi máy tính bảng xuống đất.
“Cậu… đây là Khúc Kim Tích?”
Thẩm Thính “ừ” một tiếng. Khúc Kim Tích không biết chị ta là ai, nhưng trông thì có khả năng là người trong ekip của Thẩm Thính. Vả lại nhìn từ biểu cảm của chị ta, đoán chừng trong ekip của Thẩm Thính, người biết cô có thân phận “mợ trẻ nhà họ Thẩm” chỉ có mình Tần Tang.
“Chào chị ạ.” Khúc Kim Tích chìa móng chào hỏi lễ độ.
Người phụ nữ cau mày. Khúc Kim Tích trông rõ ý ghét trong mắt chị ta. Đối phương rời mắt đi, nói với Thẩm Thính: “Cậu đột ngột bảo tới đây tìm người, ra là tìm cô ta?”
Rành rành cái giọng chính cung chất vấn.
Một cách khó hiểu, trong bụng Khúc Kim Tích chợt trào lên thứ cảm xúc căm ghét với người phụ nữ này, dường như là cảm xúc nguyên chủ để lại đang tác quái.
Chờ đã… Cô nheo mắt, bụng nhủ thầm: Chẳng lẽ người này là hồng nhan tri kỷ của Thính Thính?