Thẩm Thính ngồi trong xe bảo mẫu, lơi tay lật giở tờ lịch trình tiếp theo. Một lát sau, điện thoại anh reo lên, là điều dưỡng của bệnh viện gọi tới.
“Cô Khúc cứ như đổi một người khác vậy, không nói xấu anh câu nào, còn biết dỗ ông cụ vui vẻ. Nằm viện bấy lâu tới nay mới lần đầu thấy cụ cười vui như thế, nom sáng láng tinh thần hơn hẳn.”
Điều dưỡng kể khái quát những chuyện xảy ra sau khi Khúc Kim Tích tới bệnh viện cho Thẩm Thính nghe, nói xong, nhận ra Thẩm Thính im lặng nãy giờ mới e dè hỏi: “Anh Thẩm, anh còn dặn dò gì nữa không?”
“Cảm ơn, vất vả rồi.” Thẩm Thính cúp máy, day day đôi mày.
Tuy anh bảo Khúc Kim Tích có rỗi rãi hãy tới thăm cụ Thẩm nhưng thực chất trong lòng lại không mong cô làm theo, sợ cô kích thích ông cụ. Nhưng anh biết cụ thích Khúc Kim Tích, nếu Khúc Kim Tích tới ắt sẽ rất vui.
Nên anh đã dặn riêng điều dưỡng, nếu Khúc Kim Tích tới bệnh viện, một khi có hành động gì kích thích tới cụ Thẩm phải lập tức đuổi người ra khỏi bệnh viện.
Còn về việc liệu Khúc Kim Tích có tới bệnh viện hay không, Thẩm Thính không hi vọng chi nhiều. Con người Khúc Kim Tích này vốn tính lạnh bạc, không có mục đích thì sẽ không chủ động tới bệnh viện thăm ông cụ.
Bởi vậy, từ những lời điều dưỡng nói, phản ứng đầu tiên của anh là Khúc Kim Tích lại đang diễn trò, hơn nữa còn đã đổi cách diễn, song kế đó tự anh lại phủ nhận.
Cô chủ động đề nghị ly hôn, đơn thỏa thuận anh đã kí, chỉ còn thiếu chữ kí của cô. Từ cuộc gọi với cô ban nãy, thậm chí anh có thể nghe thấy sự mừng rỡ từ giọng cô.
Nếu đã muốn ly hôn, với tính cách của cô, không nhất thiết phải diễn một màn như thế.
“Tiên sinh.” Tần Tang cắt đứt dòng tư duy của anh, “Luật sư Mạc gửi tin nhắn nói cô Khúc vẫn chưa trở về, chúng ta có cần gọi điện lại cho cô ấy để giục không?”
Thẩm Thính hơi cau mày, nói: “Cậu gọi đi.”
Tần Tang nhận ra tâm trạng sếp mình không mấy tốt, chỉ đành tự lấy điện thoại mình ra gọi vào số của Khúc Kim Tích. Chốc sau, y cau mày nói: “Tắt máy rồi.”
Ánh mắt Thẩm Thính tức thì chuyển lạnh.
Mà lúc bấy giờ, Khúc Kim Tích không thể liên lạc kia đã được cảnh sát xách về đồn công an gần đó.
Tai nạn xảy ra, thân xe bị hư hại nghiêm trọng nhưng trong xe lại chẳng thấy bóng người, chỉ có một con mèo con. Trên ghế phó lái có chiếc túi xách hiệu Hermes của nữ, bên trong ngoài một số đồ trang điểm thì không có bất cứ thứ gì có thể chứng minh thân phận.
Có cái điện thoại, màn hình vỡ vì va đập, mở máy chẳng lên.
Tạm thời không cách nào biết được tình hình cụ thể, cảnh sát chỉ đành xách mèo con Khúc Kim Tích, một trong những “vật chứng” tại hiện trường về đồn, đồng thời đến đồn giao thông điều camera ghi hình thời điểm xảy ra sự việc về.
Với tư cách một con mèo con, vừa vào đồn Khúc Kim Tích đã nhận được sự chào đón nồng nhiệt, đặc biệt từ các nữ cảnh sát.
“Trông như mới đầy tháng ấy nhỉ.” Một nữ cảnh sát nhận lấy Khúc Kim Tích, “Trông tội ghê, ra siêu thị mua ít sữa bò cho nó đi.”
Cảnh sát trẻ tuổi ôm Khúc Kim Tích về tên Trần Tấn Sinh. Bản thân anh chàng có nuôi mèo, kinh nghiệm kiến thức đầy mình, lắc đầu bảo: “Mèo con không thể cho uống sữa bò, sẽ bị tiêu chảy.”
Nữ cảnh sát chưa từng nuôi mèo, tất nhiên không biết những điều này: “Vậy cho nó ăn gì?”
“Tôi ra siêu thị mua ít sữa dê.”
Bấy giờ, viên cảnh sát lớn tuổi hơn cùng đi với Trần Tấn Sinh ban nãy gọi từ ngoài vào: “Trần Tấn Sinh, cậu đem con mèo đó ra đây.”
Một lần nữa Khúc Kim Tích lại được trao về tay Trần Tấn Sinh. Anh ta đi ra: “Đội trưởng Vương, điều tra được chủ xe là ai rồi ạ?”
Đội trưởng Vương cau chặt đôi mày: “Điều tra theo biển số xe thì xe được đăng kí dưới tên Tần Tang, nhưng số điện thoại đăng kí thì gọi tới lại báo không tồn tại.”
Trần Tấn Sinh: “Vậy còn camera?”
Sắc mặt đội trưởng Vương trở nên rất lạ: “Đây mới là chỗ kì lạ nhất, chiếc xe va vào hàng rào vì tránh một con mèo… Từ đầu tới cuối, không hề có ai rời khỏi chiếc xe này.”
Ông bật camera điều từ đồn giao thông tới.
Trần Tấn Sinh xem xong, kinh ngạc thốt: “Người trong xe không dưng biến mất?”
Đội trưởng Vương nặng nề gật đầu.
“Vậy tức là…” Trần Tấn Sinh ngó ngó đội trưởng Vương, lại dòm xuống con mèo con gần như không động cựa trong tay mình, “Con mèo này là nhân chứng chứng kiến duy nhất?”
Ly kì quá rồi.
Camera được điều từ bên giao thông tới, không thể có chuyện bị cắt mất một đoạn nào. Sau vụ tai nạn, tại sao chủ xe lại biến mất được.
Người đi đâu rồi?
Hay hoặc là… sau khi tai nạn xảy ra, chủ xe đã tránh khỏi camera mà bỏ đi?
Nhưng đoạn đường đó trống huơ trống hoác, toàn cảnh chiếc xe đều bị camera thu trọn, cho dù muốn đi thì cũng làm sao mà tránh được hết các camera.
Một cảnh sát trong phòng bất chợt run lên, xoa cánh tay khiếp hãi: “Không phải là có ma đó chứ.”
Lời cậu chàng nhận được mấy cái lườm nguýt.
“Gì mà nhìn em vậy, em nói có sai đâu.” Cậu cảnh sát vuốt mũi, “Nếu không thì một người sống sờ sờ ra đó dưng không biến mất, phải giải thích việc này thế nào? Trừ phi lúc ấy trong xe vốn không có người.
“Được rồi.” Đội trưởng Vương nhìn Trần Tấn Sinh, “Sao con mèo nằm im lìm vậy? Chết rồi à?”
Khúc Kim Tích: “……”
Cô uể oải quơ quơ móng vuốt, chứng minh mình vẫn sống ngon lành.
Ngay giây sau, cơ thể cô bay lên không trung – đội trưởng Vương nắm gáy cô xách lên.
!!!
Bốn chân Khúc Kim Tích cứng còng, không dám cử động, nỗi sợ không duyên cớ lan ra từ tim, chỉ có thể mở mắt nhìn đội trưởng Vương trân trân.
Trần Tấn Sinh hốt hoảng giật cô lại: “Đội trưởng Vương, con mèo còn nhỏ, không thể xách như thế, nó sẽ khó chịu.”
Đội trưởng Vương đã có dấu hiệu phát tướng, bộ đồ cảnh sát mặc lên người ông căng như sắp rách toạc. Ông vuốt cái cằm có ngấn của mình, hơi khom người, đặt mắt mình ngang với mắt Khúc Kim Tích: “Mèo con, mày đã nhìn thấy cái gì?”
Cả lũ: “………………”
Hỏi chuyện một con mèo, không phải đội trưởng Vương chập mạch rồi chứ?
Dường như nghe thấy tiếng lòng của quần chúng trong đồn, đội trưởng Vương đứng thẳng người dậy, tằng hắng một tiếng: “Đừng coi thường đám động vật này, cũng đừng bỏ sót bất cứ chi tiết nào. Con mèo này liếc qua đã biết là loài có giá, một con mèo vừa mới đủ tháng, tại sao lại xuất hiện trong xe? Nếu như chủ xe đi ra ngoài mua đồ, vậy tại sao không tìm thấy lồng mèo trong xe?”
“Nếu như là mèo của chủ xe nuôi, tại sao chủ xe lại muốn mang theo con mèo còn nhỏ như vậy lên xe? Các cô cậu không cảm thấy con mèo này xuất hiện trong xe là việc rất bất hợp lý?”
Cậu cảnh sát nói có thể do ma quỷ ban nãy lên tiếng trước tiên: “Không phải sếp muốn nói là, là con mèo này lái xe đấy chứ!”
Đội trưởng Vương: “………………”
“Trong đầu cậu chứa cái giống ôn gì thế hả!” Đội trưởng Vương tức mình ưỡn bụng, “Ý tôi là, có khả năng con mèo này đã được người khác bỏ vào, có lẽ vụ tai nạn này không hề đơn giản.”
“Còn nhớ không?” Ông quay sang Trần Tấn Sinh, “Trong xe có máu, hơn nữa còn có không ít. Con mèo này chỉ có một vết thương dài ở tai, làm sao có thể đổ nhiều máu như vậy.”
Sắc mặt Trần Tấn Sinh cũng thoáng biến đổi: “Đội trưởng
Vương, ý của sếp là… có khả năng đây là án mạng?”
Không ai hé răng.
Cái đồn cỏn con này của họ bình thương chỉ tiếp nhận những vụ vụn vặt râu ria, hiếm lắm mới gặp một vụ lớn, ai nấy đều âm thầm hưng phấn và kích động.
Khúc Kim Tích ngó đội trưởng Vương, bụng nghĩ: Bác có trí tưởng tượng phong phú thế, không đi viết tiểu thuyết đúng là phí của giời.
“Điện thoại đã đưa đi sửa rồi, sửa xong lại tính tiếp.” Đội trưởng Vương nói, “Trần Tấn Sinh, nhà cậu có mèo, cậu có kinh nghiệm, con mèo này tạm thời cậu mang về nhà nuôi đi.”
Trần Tấn Sinh búng tay cái tách: “Vâng ạ.”
Khúc Kim Tích thoắt bừng tỉnh, người run lên, sao cô có thể đi theo Trần Tấn Sinh được!
Đơn ly hôn còn đang chờ cô về kí, nếu Thẩm Thính không liên hệ được với cô e lại tưởng cô đưa ra đề nghị ly hôn chỉ là đang giở trò. Anh ta mà tức lên, nhỡ may tình tiết lại đi theo nguyên tác, chẳng phải cô lại có nguy cơ lãnh cơm hộp chết sớm?
Vả lại giờ cô thành ra thế này, về nhà với một người xa lạ, nhà người này còn có mèo… Nghĩ tới cảnh chung sống cùng một đàn mèo, da đầu Khúc Kim Tích đã tê rần, toàn thân rợn lạnh.
“Meo!” Cô ra sức kêu to, tự cảm thấy sức lực dồi dào, không biết rằng tiếng kêu của một con mèo con thế này mà vào tai người nghe, dầu là người lòng gang dạ sắt thì cõi lòng cũng bất giác mềm lại.
“Nó muốn gì vậy?”
Từ khi được Trần Tấn Sinh ôm vào lòng, Khúc Kim Tích vẫn luôn nằm ngay đơ như chết. Bây giờ đột nhiên trở nên khỏe mạnh hoạt bát như thế đã khiến các cảnh sát có mặt đều sinh tò mò.
Trần Tấn Sinh thấy cô muốn giãy khỏi mình, nghĩ một hồi, rất hiểu lòng mèo mà đặt cô xuống bàn làm việc.
Mấy cặp mắt nhìn vào cô lom lom.
Trên bàn có giấy có bút, Khúc Kim Tích đi tới, chân cô nhỏ quá, sức cũng có hạn, chỉ có thể cố sức dùng hai chân nhấc bút lên.
May mà nắp bút mở sẵn, nếu không cô lại còn phải tốn công cắn nắp bút ra, như giờ lại tiết kiệm được không ít sức.
“Nó… muốn làm gì vậy?”
“Hình như là định viết chữ.”
“??????”
“Trần Tấn Sinh, tôi nhớ mèo nhà cậu cũng khá thông minh đó, nó có biết viết chữ không?”
Trần Tấn Sinh cũng thộn mặt, vô thức trả lời: “Mèo nhà em biết lấy giấy vệ sinh hộ em, còn biết nhận tiền.”
“……”
“Đúng là đang viết chữ!!”
“Ôi, đừng nói nữa, đừng làm nó sợ!” Đội trưởng Vương nhẹ tay nhẹ chân đi tới, không chỉ mình ông, tất cả cảnh sát trong phòng đều rướn người sang, muốn xem xem rốt thì con mèo này muốn viết gì.
Khúc Kim Tích viết rất vất vả, móng mèo không khống chế sức tốt.
Cô không biết tại sao mình đột ngột biến thành mèo, trong sách vốn dĩ không hề có tình tiết như thế. Nghĩ tới nghĩ lui, nguyên nhân duy nhất cô có thể nghĩ ra là: Liệu có phải vì mình chủ động đưa ra đề nghị ly hôn, làm tình tiết biến đổi, vậy nên mới biến thành mèo?
Vậy nên cô bất chấp tất cả, nhất thiết phải tìm được Thẩm Thính.
Còn về việc một con mèo dùng móng viết chữ, tuy sẽ khiến người ta kinh ngạc nhưng quả thật có một số con vật thông minh có thể nhận mặt chữ, mèo biết viết chữ gì kia cũng không phải là không thể.
Còn về lý do…
Cũng không thể viết “Chồng tôi là Thẩm Thính” được chứ.
Khúc Kim Tích nghĩ một hồi, dốc sức viết lên mặt giấy một hàng chữ.
Viết xong, móng mèo nhũn oặt ra, bút rơi xuống, cô nằm bò ra bàn thở hồng hộc liên hồi: Mệt chết mèo rồi!!!
Cô đẩy tờ giấy về trước, nhìn chăm chú Trần Tấn Sinh không chớp mắt. Trần Tấn Sinh nhấc tờ giấy lên, săm soi kĩ lưỡng: “Bố cháu là Thẩm Thính, số điện thoại 18080999988.”
Được cái số điện thoại của Thẩm Thính dễ nhớ, Khúc Kim Tích mới nhớ được.
“Meo!!!” Mau gọi điện đi.
Khúc Kim Tích nghỉ đủ rồi, giơ móng lay lay Trần Tấn Sinh thân thiết nhất trong mấy cảnh sát.
Trần Tấn Sinh đối diện cặp mắt to tròn ướt nước của cô, chẳng hiểu sao hiểu được ý cô từ trong ánh mắt ấy.
—
Không gọi được cho Khúc Kim Tích, Thẩm Thính hủy bỏ lịch trình đã định, quay sang bảo tài xế chạy về Thịnh Cẩm Loan.
“Công ty của cô Khúc không sắp xếp cho cô ấy bất cứ việc gì.” Tần Tang điều tra xong báo cáo.
“Có lẽ là bị việc gì làm trì hoãn.” Tần Tang cau mày, lời này nói ra, chính bản thân y cũng không tin.
Nhưng đến cùng Khúc Kim Tích muốn làm gì? Cứ ba lần bốn lượt chạm tới giới hạn của tiên sinh như thế, quả thật là… quả thật là tự mua dây buộc mình.
Đồng thời y lại thầm thấy bất công thay cho sếp mình, nếu không vì ông cụ, sếp hà tất phải dính vào cô nàng như thế.
Thẩm Thính im lặng không nói, dựa hờ vào lưng ghế, mắt nhắm lại, không ai hay biết anh đang nghĩ gì.
Lúc bấy giờ, điện thoại Thẩm Thính vang lên.
Số điện thoại riêng của Thẩm Thính không có nhiều người biết, bình thường số lạ gọi tới anh đều không nghe máy. Do đó lần gọi đầu tiên, anh lập tức cúp máy không do dự.
Nếu là điện thoại quấy rối, bên kia sẽ không gọi lại.
Ấy vậy một lần nữa, số điện thoại kia lại gọi lại.
Ánh mắt đảo qua dãy số xa lạ một lần, tim Thẩm Thính chợt rung lên, nhận máy.
Là một giọng đàn ông lạ lẫm.
“Xin hỏi có phải anh là Thẩm Thính?”
Paparazi?
Thẩm Thính: “Có chuyện gì?”
“Là thế này, tôi gọi từ đồn công an xx,” Trần Tấn Sinh liếc Khúc Kim Tích đang nhìn mình mong ngóng, “Phiền anh ghé đồn đón… con gái anh.”
Thẩm Thính: “……”
Thẩm Thính lập tức cúp máy.
“…… Mèo của anh về.” — Trần Tấn Sinh chưa nói dứt lời, tín hiệu cuộc gọi đã ngắt.
Tần Tang hỏi: “Tiên sinh, paparazi gọi tới?”
Thẩm Thính lắc đầu, day trán đáp thản nhiên: “Điện thoại lừa đảo.”