Cuối cùng Thẩm Thính cũng buông tha cho Khúc Kim Tích bởi vì điện thoại của anh vang lên.
Là ông cụ Thẩm gọi đến.
"Ông nội, trễ như vậy ông còn gọi điện cho cháu, không biết có chuyện gì không?"
Lỗ tai của Khúc Kim Tích vểnh lên nghe ngóng, mặc dù hiện tại cô không thể nghe rõ bất cứ thứ gì.
Ông cụ Thẩm cười ha ha nói: "Thẩm Thính, cháu và Khúc Kim Tích ở chung một nhà."
Thẩm Thính nghe vậy thì liếc nhìn chiếc khăn ngừng động đậy bởi vì lật đến mệt mỏi, anh nói: "Vâng."
"Ông nội nhớ các cháu." Ông cụ Thẩm nói.
Trong lòng Thẩm Thính dâng lên một cỗ dự cảm không tốt, giây tiếp theo anh liền nghe ông cụ Thẩm nói: "Cháu còn nhớ ông cụ Trình không, hôm nay chắt trai của ông ấy tròn một trăm ngày, ông có tham gia. Bây giờ đang trở về, thấy đường về có ngang qua nhà các cháu nên muốn qua thăm hai đứa một chút."
Thẩm Thính: "..."
Dựa trên sự hiểu biết của anh đối với ông nội mình, ông cụ đã cất công gọi điện như vậy thì có thể đang đứng chờ ở dưới lầu rồi.
Anh dừng lại vài giây mới nói: "Cháu xuống đón ông."
"Không cần, không cần, có thang máy, cháu nói với bảo vệ một tiếng, để ông tự đi lên là được." Ông cụ Thẩm cũng không đợi Thẩm Thính đáp lời đã vội cúp máy luôn.
Bác sĩ gia đình thấy ông cụ xuống xe thì nói: "Ông Thẩm, hay là để tôi đưa ông lên nhé?"
"Tôi có thể tự đi lên được!" Ông cụ Thẩm chống gậy, cười tủm tỉm rồi ngẩng đầu lên, những nếp nhăn trên khuôn mặt đều hiện rõ: "Vợ chồng son sống với nhau cũng lâu như vậy mà vẫn chưa có tin vui gì báo cho gia đình, tôi phải lên nhắc nhở một chút, như vậy mới có thể sớm được bế chắt trai."
Tham gia bữa tiệc mừng trăm ngày của cháu trai bạn thân, hiện tại ông cụ Thẩm vô cùng phấn khích, điều quan trọng chính là bạn thân của ông cụ không chỉ có một chắt trai mà còn có cả hai đứa chắt gái, đủ nếp đủ tẻ.
Mấy ông bạn già của ông, có người nào là không có chắt rồi chứ?
Chỉ có ông là không có!
Không thể trông cậy vào Thẩm Kế.
Tất cả hi vọng của ông đều đặt lên người Thẩm Thính.
Ông cụ cứ thế chậm rãi chống gậy bước vào thang máy, cửa thang máy vừa mới khép lại đột nhiên mở ra, một người phụ nữ bịt kín mặt, ăn mặc sành điệu bước vào.
Vừa đi vừa gọi điện, giọng nói vô cùng tức giận: "... Bình tĩnh? Mấy tên paparazzi đều biết địa chỉ nhà tôi ở Thượng Hoa, bọn họ đang ngồi đợi sẵn ở đó, anh bảo tôi làm sao bình tĩnh đây?"
Đây chính là Từ Nam Nam.
Trước kia cô ta vì muốn ở gần với Thẩm Thính nên cố tình mua một căn hộ gần với nhà của anh nhằm mục đích tiếp cận, nhưng mà mỗi lần cô ta đến tìm Thẩm Thính, mười lần thì chín lần anh không đáp lại.
Cô ta là một phụ nữ, nhiều lần như vậy, cũng biết là Thẩm Thính cố ý tránh né, cuối cùng cô ta thẹn quá hóa giận bèn quay về chỗ ở cũ.
Nhưng mà, hai giờ trước, khi cô ta tức giận quay về nhà thì phát hiện xung quanh khu chung cư cô ta ở đều có paparazzi. Cô ta rơi vào đường cùng, đành phải chọn cách quay lại căn hộ bên này.
Vừa bước vào thang máy, cô ta đã nhìn thấy một ông cụ chống gậy, quần áo trên người mộc mạc, nhìn dáng vẻ có lẽ là đang bị bệnh. Thấy vậy, cô ta ghét bỏ nhíu mày, cố tình đứng cách xa ông ra.
Bởi vì cô ta đang gọi điện, tâm trạng lại bực dọc cho nên khi bấm nút xuống tầng dưới không hề chú ý đến cái nút sáng bên cạnh.
"Tôi mặc kệ anh dùng biện pháp gì, tôi sẽ tìm người gỡ bỏ hot search đó! Còn nữa, chẳng những anh phải đưa tư liệu đen của Mao Y Xảo cho tôi mà còn không được tha cho Khúc Kim Tích! Cô ta nghĩ chỉ cần Thẩm Thính đồng ý là công ty sẽ giúp cô ta thanh minh, chuyện này cứ như vậy mà trôi qua sao. Cô ta đúng là loại không biết xấu hổ. Chỉ là một diễn viên tuyến mười tám, Thẩm Thính mù mới ký hợp đồng với cô ta, không chừng cô ta lại dùng thủ đoạn đáng xấu hổ gì đó! Nếu như tôi bị chửi thì cô ta cũng đừng nghĩ sẽ sống tốt!"
"..." Người đại diện muốn ném điện thoại.
Người phụ nữ này điên rồi sao?!
Nếu không bởi vì anh ta đang cần tiền gấp, Từ Nam Nam lại trả lương cao, hai bên còn có quan hệ họ hàng thì anh ta sớm đã giống như những nhân viên khác, bỏ của chạy lấy người rồi.
"Tôi biết, cô nói nhỏ giọng một chút, xung quanh cô không có người đấy chứ?" Người đại diện dùng giọng điệu vô cùng đè nén.
Từ Nam Nam hét to một trận đã phát tiết cảm xúc không ít rồi nên đột nhiên mới nhớ tới trong thang máy còn có người, cô ta dừng lại một chút, giọng nói cũng dịu đi, nói với người đầu dây bên kia: "Không có, cứ như vậy đi."
Kết thúc cuộc gọi, cô ta sờ khẩu trang và kính mắt một cái, có thứ này che chắn, một ông già sẽ không có khả năng nhận ra cô ta là ai.
Nghĩ tới đây, cô ta vẫn quay đầu nhìn, vừa quay lại liền thấy ánh mắt ông cụ nhìn mình chằm chằm.
Cách một lớp kính râm, cô ta thấy ánh mắt kia không giận mà uy, dọa cho cô ta sợ đến rùng cả mình.
Lúc này, thang máy đột nhiên dừng lại, đinh một tiếng rồi mở ra, ông cụ thu hồi tầm mắt, chống gậy bước ra khỏi thang máy.
Từ Nam Nam kinh ngạc, theo bản năng nhìn về cái nút ấn trên thang máy, lên một tầng nữa chính là nhà cô ta.
Trong khu chung cư cao cấp này, một tầng một nhà, ông cụ kia bước ra khỏi thang máy, không cần nói cũng biết là ông tìm ai.
Từ Nam Nam đột nhiên luống cuống.
Tuy nhiên chỉ trong chớp mắt cô ta đã phản ứng lại, cho dù ông cụ kia có đi tìm Thẩm Thính nhưng ông ta cũng đâu biết cô ta là ai, hơn nữa vừa rồi cô ta cũng chỉ nhắc đến Thẩm Thính một lần, chưa bày tỏ bất mãn về anh, thậm chí mọi thông tin liên quan đến Thẩm Thính đều được giữ kín.
Nhìn tuổi tác, có lẽ đây là ông nội Thẩm Thính.
Sớm biết như vậy, vừa rồi nếu cô ta từ tốn một chút thì nói không chừng còn có thể gây ấn tượng tốt với ông cụ.
Ông cụ Thẩm đột nhiên tập kích cũng không làm Thẩm Thính bối rối, nhưng mà Khúc Kim Tích lại vô cùng luống cuống, lật qua lật lại không ngừng.
Nhưng mà Thẩm Thính lại không hề lo lắng.
"Cô ngoan ngoãn ở trong này đi."
Vì thế Khúc Kim Tích liền nhìn thấy Thẩm Thính bước vào phòng ngủ của cô, chỉ trong chốc lát anh đã kéo vali của cô ra ngoài sau đó kéo nó lên tầng hai!
???
Cho đến tận bây giờ, Khúc Kim Tích cũng chưa từng đặt chân lên tầng hai, ngày đầu tiên khi cô bước vào căn nhà, Thẩm Thính đã nói với cô lầu hai chính là khu vực cá nhân của anh, cô không được lên đó.
Hiện tại Thẩm Thính lại kéo vali của cô lên lầu hai, anh đang muốn làm gì?
Khúc Kim Tích vô cùng tò mò, nhưng cô bị treo trên tường, muốn nhúc nhích cũng không được, chỉ có thể im lặng bị treo.
Cô bắt đầu đếm thời gian, dựa theo tính toán của cô, khoảng ba phút sau, Thẩm Thính xuống lầu.
Anh đã thay một bộ đồ ngủ.
"..."
Điều khiến Khúc Kim Tích kinh ngạc chính là thứ Thẩm Thính đang mặc chính là bộ đồ ngủ cô vừa mới mua không lâu, cô còn chưa mặc lần nào.
Sở dĩ Khúc Kim Tích mua bộ này là bởi vì cô thích phần tay áo có thể thêu chữ theo ý mình và cô có yêu cầu thêu ở ống tay áo một chữ Tích.
Đồ
ngủ tương đối trung tính, không phân biệt dành cho nam hay nữ, hơn nữa bởi vì muốn mặc thoải mái nên cô đã mua cỡ lớn nhất. Cho nên Thẩm Thính mặc trên người, ngoài việc ống quần có hơi ngắn thì những chỗ khác đều rất vừa.
Sự thật là anh mặc bộ quần áo ngủ này trên người đem lại một cảm giác cao cấp đến kỳ lạ.
Khúc Kim Tích suýt chút nữa nhìn đến ngây ngốc, sau đó cô ra sức lắc đầu, kéo suy nghĩ quay trở lại: Vì sao Thẩm Thính lại mặc đồ ngủ của cô!
Thẩm Thính đi tới, khóe miệng khẽ nhếch lên, giải thích: "Cầm chút quần áo của em lên lầu, ông nội đến đây, nhất định ông ấy sẽ lên lầu hai kiểm tra."
Anh vừa mới nói một nửa, Khúc Kim Tích lập tức hiểu được ý anh.
Thẩm Thính chính là đang ngụy trang cho ông cụ Thẩm biết hai người bọn họ đã ngủ chung giường, sợ ông cụ phát hiện ra hai người bọn họ ngủ riêng, bởi vì hiện tại cô vẫn đang ngủ trong một căn phòng chứa đồ đã được dọn dẹp sơ qua.
Đợi đã---
Quần áo cô treo trong tủ, Thẩm Thính đi lấy nhất định sẽ mở tủ ra, vậy… vậy tình trạng quần áo treo trong tủ cô không phải cũng bị anh nhìn thấy rồi chứ?
Khúc Kim Tích: "..."
"Khúc Kim Tích, tủ quần áo của em thật bừa bộn." Thẩm Thính cố tình nói một câu.
Cô lật một góc khăn lên, im lặng kháng nghị những lời anh nói.
Có cô gái nào quần áo được sắp xếp gọn gàng đâu, mà cô chỉ là hơi bừa bộn một chút thôi, làm sao có thể gọi là "thật bừa bộn" được!
Thẩm Thính liếc cái khăn vải một cái: "Tiện thể em cho tôi mượn bộ đồ ngủ này mặc một chút."
Khúc Kim Tích: "..."
Anh đã mặc vào rồi, chẳng lẽ tôi lại bắt anh cởi ra?
Chuông cửa vang lên.
Khúc Kim Tích kinh ngạc không thôi, sắc mặt của Thẩm Thính lại vô cùng thoải mái, anh từ tốn bước ra mở cửa: "Ông nội."
Sau khi nhìn thấy ông nội, anh không khỏi nhíu mày bởi vì nhìn sắc mặt ông không được thoải mái, không giống với dáng vẻ mới gọi điện cho anh lúc nãy.
"Kim Tích đâu?" Ông cụ hỏi.
Sắc mặt Thẩm Thính vô cùng tự nhiên nói: "Cô ấy đang tắm ạ." Sắc mặt của ông cụ Thẩm dịu đi một chút, tạm thời không hỏi đến những việc ông cụ nghe được ở trong thang máy.
Ông cụ đổi dép bước vào nhà, nhìn quanh bốn phía. Khi nhìn thấy những đồ vật trang trí nhỏ xinh đáng yêu, trên bàn đặt cả nến thơm, cả căn phòng mang một bầu không khí ấm áp, trong mắt ông cụ rốt cục cũng hiện lên ý cười.
Lúc trước, ông cụ Thẩm cũng từng đến nhà của Thẩm Thính rồi.
Vừa bước vào phòng chính là một bầu không khí ảm đạm, không có chút hơi ấm, vô cùng lạnh lẽo. Hiện tại đã khác, những con búp bê đáng yêu này nhất định là Khúc Kim Tích mua.
Ông cụ vừa quan sát vừa thầm suy nghĩ trong lòng.
Tiếp theo đó ông cụ phát hiện bộ đồ ngủ trên người Thẩm Thính có hơi ngắn, nhịn không được mà nói: "Mặc không vừa người phải không?"
Thẩm Thính kéo kéo cổ tay áo, ông cụ lập tức nhìn thấy ống tay áo có chữ Tích: "Có phải Kim Tích mua cho cháu không?"
Thẩm Thính: "Vâng."
Ông cụ Thẩm: "Khó trách ngắn một chút, con bé cũng có một bộ sao?"
Thẩm Thính tiếp tục gật đầu.
Ông cụ Thẩm càng vui vẻ hơn, miệng không ngừng lẩm bẩm "Đồ ngủ đôi, rất tốt, đồ ngủ đôi, rất tốt."
Khúc Kim Tích: "..."
Trong lòng cô không khỏi khâm phục Thẩm Thính, hành động đúng là thông minh.
"Thẩm Thính, ông nội có thể lên lầu xem không?" Ông cụ Thẩm dùng giọng điệu thương lượng,nhưng bước chân đã nhanh chóng bước lên lầu rồi.
Thẩm Thính: "Để cháu dìu ông."
Tới lầu hai, ông cụ Thẩm liếc mắt một cái đã nhìn thấy quần áo của Khúc Kim Tích đang đặt trên giường, giữa gối nằm còn có con gấu ôm màu vàng, trong lòng ông hoàn toàn yên tâm.
Thật ra trong lòng ông cụ vẫn luôn lo lắng hai người sẽ chia phòng ngủ.
Hiện tại thì tốt rồi, không có gì đáng lo nữa, việc bế chắt trai nhất định có hy vọng rồi!
Ông cụ nhìn quanh một vòng, chợt dưới lầu truyền đến tiếng kêu, cùng với tiếng kêu còn có cả tiếng vang mạnh, ông cụ sợ hãi, vội vàng thúc giục Thẩm Thính: "Mau đi xem sao, nhất định Kim Tích bị trượt chân rồi."
Thẩm Thính: "..."
Dừng lại hai giây, sau đó anh đi xuống cầu thang liền nhìn thấy Khúc Kim Tích ôm mông từ mặt đất đứng lên, ánh mắt hai người giao nhau, vài giây sau, Thẩm Thính vươn tay chỉ về phía phòng tắm.
Vừa rồi anh lấy cớ Khúc Kim Tích đang tắm.
Không nghĩ tới Khúc Kim Tích đột nhiên biến đổi trở về.
Thẩm Thính nhíu mày, nhanh chóng xuống lầu, Khúc Kim Tích cũng phối hợp, nhanh chóng bước vào phòng tắm rồi đóng cửa lại.
Ông cũ Thẩm từ phòng ngủ đi ra, vẻ mặt lo lắng nói: "Tiểu Thính, Tích Tích không có chuyện gì chứ?"
Thẩm Thính đứng ở cửa phòng tắm, giọng nói có chút ngập ngừng: "Không có chuyện gì ạ."
"Sao lại không có chuyện gì, tiếng vang lớn như vậy mà!" Ông cụ Thẩm dùng gậy đập vào lan can, nói: "Cháu mau vào đó xem sao đi."
"Ông nội, cháu không sao!" Khúc Kim Tích ở trong phòng tắm lớn tiếng nói: "Vừa rồi cháu không cẩn thận mà dẫm phải cái chai cho nên trượt chân, không có việc gì, cháu sắp xong rồi."
Ông cụ Thẩm nghe vậy mới nhẹ nhàng thở ra, vịn lan can cầu thang bước xuống.
Khúc Kim Tích biết Thẩm Thính đứng ngoài cửa, nhẹ giọng hỏi anh: "Tôi phải đi ra ngoài như thế nào?"
Trước khi biến thân trên người cô chính là bộ quần áo tham gia bữa tiệc, bộ đồ đó rất trang trọng, nếu hiện tại cô cứ như vậy mà đi ra, ông cụ sẽ nghĩ như thế nào?
Có ai buổi tối ở trong nhà tắm lại mặc loại quần áo như vậy chứ?
Thẩm Thính nhanh chóng nói một câu: "Em tự nghĩ cách đi."
Anh xoay người đỡ ông cụ Thẩm xuống lầu.
Khúc Kim Tích: "..."
Nghĩ đi nghĩ lại, cô cắn răng cởi quần áo ra, sau đó thấp giọng nói: "Thẩm Thính, em quên lấy quần áo, anh giúp em lấy quần áo đi."
Thẩm Thính đang dìu ông cụ Thẩm xuống lầu nghe thấy vậy thì cả người đều run lên.