Mao Y Xảo vô cùng phấn khích vỗ tay cổ vũ cho cô, tiếng vỗ tay vang vọng trong phòng họp, cô ấy lớn tiếng khen: “Quá tuyệt vời.”
“Thấy không, hạt giống tốt.” Cô ấy quay đầu nhìn về phía đạo diễn và biên kịch: “Có năng lực lắm đấy.”
Dịch Trạch gật đầu theo bản năng, quả thật lúc Khúc Kim Tích diễn có một loại năng lực, nhất là ánh mắt kia, làm hiện lên cảm xúc rất đúng chỗ.
Anh ta chợt nhớ ra “Mưu Trang” mà lúc trước Khúc Kim Tích quay là của Hà Chiếu. Đoàn phim có hợp tác với Thẩm Thính, Từ Nam Nam, Dụ Đồng và một vài lão tiền bối. Nếu như cô không chuyên nghiệp thì sao Hà Chiếu lại chọn cô chứ.
Dịch Trạch thu điện thoại về, không nói gì.
Minh Ngọc Sênh nhìn cô, đột nhiên hỏi một câu: “A Thính là ai?”
Khúc Kim Tích: “...”
Trong lòng cô giật nảy mình, ánh mắt nhìn lung tung vì chột dạ, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, có bao nhiêu người tên Thính, cô chột dạ cái gì chứ.
Ai biết “A Thính” trong miệng cô là ai đâu.
“Tôi tùy tiện bịa một cái tên thôi.” Khúc Kim Tích bình tĩnh trả lời.
“Phải không?” Minh Ngọc Sênh từ chối cho ý kiến, lại nhìn cô chằm chằm mấy giây, sau đó nói: “Tôi còn tưởng là Thẩm Thính nữa.”
Sau lưng Khúc Kim Tích đổ mồ hôi lạnh.
Một giây sau, sắc mặt cô bình thường nói: “Đạo diễn Minh, anh đùa giỡn như thế không được đâu, nếu như bị ông chủ tôi biết thì tôi biết ăn nói thế nào đây?”
“Lão Minh, anh dọa cô gái nhỏ nhà người ta thành cái dạng gì rồi này.” Mao Y Xảo phì cười ra tiếng: “Tiểu Kim Tích chắc là không biết, đạo diễn Minh và tổng giám đốc Thẩm nhà em có quan hệ không tệ đâu.”
Khúc Kim Tích: “???”
...
Khúc Kim Tích gần như là ngây ngốc tạm biệt Mao Y Xảo, sau đó rời khỏi khách sạn với Ngũ Lập Thu.
“Chị Thu, hình như quan hệ của đạo diễn Minh và anh Thẩm không tệ, chị biết không?” Sau khi lên xe, trong lòng Khúc Kim Tích lo lắn, lòng bàn tay đổ mồ hôi, cuối cùng không nhịn được hỏi Ngũ Lập Thu.
“Chuyện này tôi cũng không rõ lắm.” Ngũ Lập Thu lắc đầu.
Thẩm Thính biết ai, quan hệ thế nào, sao Ngũ Lập Thu có thể biết rõ được.
Chị ấy cau mày: “Cô nghe ai nói? Đạo diễn Minh nói với cô?”
“Chị Mao Mao.” Mặt Khúc Kim Tích mang vẻ toi thời rồi, đau khổ nói: “Nhưng mà đạo diễn Minh nghe vậy lại không phản bác.”
Vậy thì chắc chắn là sự thật rồi.
“Biết thì biết, cô lo lắng như thế làm gì?” Cái giới này lớn như thế, Thẩm Thính biết Minh Ngọc Sênh là chuyện rất bình thường.
Khúc Kim Tích u sầu cúi đầu xuống, không lên tiếng.
Ngũ Lập Thu như có điều suy nghĩ, chợt phản ứng lại. Khó trách lúc Mao Y Xảo bị Từ Nam Nam giành đại ngôn, Thẩm Thính biết trong tay Mao Y Xảo có một bộ phim, nên lấy cái này để đổi chác.
Anh quen biết với Minh Ngọc Sênh, biết nữ chính của bộ phim này là Minh Ngọc Sênh chuẩn bị cho Mao Y Xảo, đoán chừng anh vốn không có tâm tư, nhưng Mao Y Xảo bị Từ Nam Nam cướp đại ngôn, tâm tư của anh bỗng trỗi dậy.
Lại vì để tránh cho Minh Ngọc Sênh sinh ra suy nghĩ anh “đào góc tường”, nên Thẩm Thính không lợi dụng mối quen biết của anh với Minh Ngọc Sênh để cho ông ta chọn Khúc Kim Tích.
Nếu Mao Y Xảo đồng ý đổi chác, sau khi lấy được lợi ích, với tính cách của cô ấy tất nhiên sẽ vui vẻ để nhân vật rơi vào trong tay Khúc Kim Tích, như vậy mới coi là trao đổi thành công mỹ mãn.
Ngũ Lập Thu: “...”
Thằng nhóc này nghĩ đủ sâu đấy.
Chị nhìn Khúc Kim Tích, vì để Khúc Kim Tích quang minh chính đại giành được nhân vật này, Thẩm Thính thật đúng là phí hết tâm tư.
Khúc Kim Tích: “?”
“Chị Thu, chị nhìn em như thế làm gì?” Cô bị Ngũ Lập Thu nhìn chằm chằm mà trong lòng không ngừng sợ hãi.
Ngũ Lập Thu thấy cô như thế, cũng biết cô không biết nội tình trong đó, nhưng mà lúc cô gái này biết quan hệ của Thẩm Thính và Minh Ngọc Sênh không tệ, biểu hiện sợ hãi như vậy là...
Chân mày chị ấy nhếch lên: “Không phải cô đã đắc tội Minh Ngọc Sênh rồi chứ?”
“Sao có thể!” Chị Thu quá không có lòng tin với cô rồi.
Ngũ Lập Thu: “Vậy cô kể lại toàn bộ sự việc một lần đi.”
Khúc Kim Tích liền kể sơ lược lại quá trình kiểm tra, thuận tiện nói phản ứng của Minh Ngọc Sênh, mà thực tế ông ta chẳng có phản ứng gì. Sau khi cô diễn xong, Minh Ngọc Sênh không ra đề nữa, sau đó nhận một cú điện thoại, hình như đoàn phim bên kia xảy ra vấn đề gì đó nên vội vã rời đi cùng Dịch Trạch.
Ông ta chưa đưa ra quyết định cần cô hay
không cần cô.
Chờ sau khi bọn họ rời đi, Mao Y Xảo an ủi cô: “Yên tâm đi, lão Minh không từ chối thì chắc chắn sẽ dùng em, em cứ ở nhà chờ tin tức tốt đi.”
“Chắc là không có vấn đề gì.” Ngũ Lập Thu nghe xong, không phát hiện ra điều gì không ổn, lại nói: “Cho dù thật sự có vấn đề, nếu Thẩm Thính quen biết Minh Ngọc Sênh, vậy đến lúc đó cô tìm Thẩm Thính đi cửa sau.”
Khúc Kim Tích: “...”
Muốn lấy mạng cô à.
Bây giờ cô chỉ hy vọng Minh Ngọc Sênh không nói tình cảnh cô diễn thử cho Thẩm Thính. Hẳn là ông ấy sẽ không làm vậy đâu.
Minh Ngọc Sênh là đạo diễn đứng trên đỉnh cao, chắc chắn sẽ không làm loại chuyện này.
Khúc Kim Tích không ngừng an ủi bản thân ở trong lòng, hiệu quả không tệ, dần dần cô không còn căng thẳng nữa.
“Đúng rồi, lần sau nhất định phải mời Mao Y Xảo ăn cơm, lần này người ta giúp cô một chút rồi đó.” Ngũ Lập Thu nói, mặc dù hai bên đều là trao đổi có lợi, nhưng cách làm của Mao Y Xảo thật sự rất đâu ra đó, ở trong giới đúng là không tìm được mấy nghệ sĩ thành thật như thế.
Nhất là nghệ sĩ này còn là đại lão – các đại lão đều có giá của mình, cho dù đồng ý giúp người khác thì cũng sẽ không làm đến bước này.
Ban đầu Khúc Kim Tích muốn mời Mao Y Xảo ăn cơm nhưng bị quản lý của cô ấy từ chối khéo – lý do là Mao Y Xảo đã tăng ba cân, sắp phải chụp đại ngôn rồi, đang nghĩ cách gầy xuống nhanh chóng.
Khúc Kim Tích nói: “Không thể tặng quà ư?”
“Cô muốn tặng cái gì? Người ta không thiếu gì cả.”
Tặng quà phải chú trọng nhiều hơn mời cơm, lỡ như món quà không hợp với tâm ý người ta thì cũng không được.
Trước đó trong giới có tin một đôi bạn nghệ sĩ, vì chuyện quà cáp mà dẫn đến fan của hai bên cắn xé nhau. Vốn là một chuyện tốt nhưng bị fan cản trở nên chuyện này thành ra khó xử, cuối cùng quan hệ của bọn họ phai nhạt dần, bình thường bọn họ tham gia hoạt động là ngồi cạnh nhau, nhưng từ lúc đó thì không ngồi chung nữa.
Cho nên tặng quà là một việc làm phải có kỹ thuật, nếu không chú ý sẽ dễ giẫm phải mìn.
Đối với chuyện này, trong lòng Khúc Kim Tích đã có tính toán: “Tặng đồ ăn, chắc chắn chị ấy sẽ thích.”
Ngũ Lập Thu đang trả lời tin nhắn trên bàn phím di động, nghe vậy thì ngẩng đầu: “Gì cơ?”
Tặng một nghệ sĩ đồ ăn??? Nghệ sĩ nhà chị là não heo sao?
Khúc Kim Tích nói một cách già dặn kinh nghiệm: “Chị không nhìn ra ư? Vị Mao lão đại này là một người sành ăn lắm.”
Ngũ Lập Thu: “Có thể sành ăn bằng cô sao?”
Khúc Kim Tích: “...”
Không nói chuyện này nữa!
Cùng lúc ấy, Minh Ngọc Sênh ngồi trên xe, Dịch Trạch mở video kiểm tra cho ông ta xem. Minh Ngọc Sênh hỏi Dịch Trạch ý kiến về Khúc Kim Tích, anh ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhìn dáng vẻ chị Mao Mao quyết tâm muốn anh nhận, không có người nào thích hợp để chọn hơn, Khúc Kim Tích này quả thật có thể thử một lần.”
Minh Ngọc Sênh cúi đầu xem hết video. Video kiểm tra cũng không dài, điện thoại quay phim không chuyên nghiệp bằng máy quay, chỉ có thể xem tạm. Ông ta yên lặng xem, bên trong buồng xe vọng lại lời thoại của Khúc Kim Tích.
“Lời thoại của cô ấy không tệ.” Dịch Trạch nói: “Anh nghĩ như thế nào?”
Sau một lát, Minh Ngọc Sênh không đáp mà hỏi ngược lại anh ta: “Cậu cảm thấy Khúc Kim Tích và Thẩm Thính là quan hệ như thế nào?”
Dịch Trạch vô cùng kinh ngạc: “Giữa bọn họ có thể có quan hệ gì? Cho dù S&T ký hợp đồng với Khúc Kim Tích thì không có nghĩa là bọn họ sẽ có quan hệ gì.”
“Chuyện này cũng chưa chắc.” Trên khuôn mặt không cảm xúc của Minh Ngọc Sênh lộ ra một tia nghiền ngẫm. Sau đó, ông ta chuyển tiếp video cho Thẩm Thính.