Đêm đó, Khúc Kim Tích may mắn được lên phòng ngủ riêng của Thẩm Thính ở trên lầu hai.
Thật ra không phải là may mắn mà là ―― cô bị Thẩm Thính ôm lên, thân thể bị giam cầm.
Lý do là cái đuôi của cô có vết thương, anh không yên lòng để cho cô ngủ trong phòng một thân một mình, nhỡ may lại xuất hiện tình huống giống như khi cô biến thân thành con vịt lần như trước, lại phải làm phiền Lâm Thiên Hà thì không tốt lắm.
Khúc Kim Tích: "..."
Cô hẳn là nên cảm ơn người giám hộ tri kỷ này.
Thẩm Thính thả cô lên trên giường, mình cũng lên theo, sau đó anh kéo ngăn kéo ra, lấy một chiếc kính mắt bảo vệ thị lực ra đeo lên, thuận tay cầm lên kịch bản trên tủ đầu giường.
Lúc này Khúc Kim Tích mới phát hiện, hóa ra mỗi đêm trước khi Thẩm Thính đều sẽ xem kịch bản.
Khoan đã, kịch bản?
Cô thò đầu ra, nhìn kịch bản trong tay Thẩm Thính tên là gì.
Cô biết Thẩm Thính đang bận chuyện của công ty, trong khoảng thời gian gần đây, các loại báo cáo đều đưa cho người khác, cô còn tưởng rằng trong thời gian ngắn anh sẽ không nhận kịch bản nữa.
Ánh mắt Thẩm Thính dời đi, anh thấy bộ dáng cố gắng muốn nhìn trộm của cô thì cũng hào phóng đưa trang bìa kịch bản hướng về phía cô.
« Tình cố nhân »
?
Khúc Kim Tích nghi ngờ ‘kít’ một tiếng, lấy sự hiểu biết của cô đối với Thẩm Thính, tên kịch bản như này hình như không phải phong cách của Thẩm Thính.
"Tác phẩm mùa thu của Trần Minh Hà, tôi đóng vại nam phụ số một." Thẩm Thính giải thích.
Trần Minh Hà là lão làng trong giới đạo diễn, cũng là người đầu tiên giúp đỡ anh quay Bá Nhạc sau khi Thẩm Thính ra mắt. Đối với Thẩm Thính, ông ấy có ơn nâng đỡ, khó trách anh sẽ đáp ứng làm nhân vật khách mời.
Khúc Kim Tích chơi điện thoại di động của mình, chị Thu đã nói sẽ đưa kịch bản cho cô đọc, Thẩm đại lão trước khi ngủ đều phải xem kịch bản, cô nhàn nhã như vậy không cảm thẹn sao.
Hơn nữa, cô vẫn luôn tò mò, cái kịch bản vốn là viết cho Mao Y Xảo này rốt cuộc là có nội dung như thế nào.
Vì màn hình điện thoại di động mà Khúc Kim Tích đang dùng khá nhỏ nên không tiện lắm. Khúc Kim Tích đang thao tác thì bỗng nhiên một cái máy tính bảng được ném tới.
Màn hình máy tính bảng dễ sử dụng hơn màn hình điện thoại.
"Kít." Cảm ơn.
"Không cần khách sáo."
"..."
Anh lại có thể nghe hiểu thật à!
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, một người một thỏ yên lặng làm việc riêng của mình nhưng lại hết sức hài hòa.
Kịch bản tên là « Tiếng cây trúc », bối cảnh là từ thời Dân Quốc, đang chuyển sang thời hiện đại, chủ yếu nói về nhân vật nữ chính - Trúc Sơ Tâm vốn là một con trúc yêu tu hành nhiều năm, trúc vốn không có tim, nhưng lại bởi vì có một người dốc lòng chăm sóc mà từ đó có tim.
Yêu có tim thì có thể trưởng thành, thế là Trúc Sơ Tâm hóa thành hình người, cùng phú gia công tử Lục An Ngôn quen biết rồi yêu nhau.
Nhưng mà người yêu không cùng đường. Đúng lúc gặp quân Nhật xâm lấn, Lục An Ngôn vì bảo vệ cái mạng nhỏ của mình, tin vào lời sàm ngôn của Yêu Đạo, cho rằng dâng Trúc Sơ Tâm cho quân giặc thì có thể thoát được một kiếp nạn.
Mục đích của Yêu Đạo rất đơn giản, anh ta muốn yêu đan của Trúc Sơ Tâm. Lấy một viên yêu đan thì có thể nâng tu vi anh ta lên cao một bước, trở thành Đạo Tông Thống Lĩnh, không sợ bất cứ yêu quái nào.
Trúc Sơ Tâm lòng tràn đầy vui vẻ chờ đợi tình lang cùng mình ở bên nhau, không ngờ, thứ cô ấy chờ lại là vô số quân giặc. Thậm chí vì để cho cô không có sức phản kháng, anh ta đã bỏ bùa ở trong đồ ăn của cô, sau khi uống xong nước bùa, Trúc Sơ Tâm gần như là mặc người xẻ thịt.
Vì không để cho mình bị làm nhục, cô thả một mồi lửa thiêu đốt chính mình.
Trăm năm qua đi, miếng đất cháy đen kia lại mọc ra một cây trúc. Tại thế kỷ hai mươi mốt, nhân vật nam chính Cố Tầm An về nhà tảo mộ, vô tình té xuống vách núi. Sau đó lại ở đáy vực, anh phát hiện một cây trúc non vừa mọc, màu sắc ố vàng, bất cẩn nhổ cây trúc vàng này lên.
Hành động này đã đánh thức Trúc Sơ Tâm, ký ức của cô khôi phục, lại một lần nữa hóa hình người, nhưng bởi vì thương thế quá nặng, thực lực chỉ không đến một phần mười ban đầu.
Cô cần khôi phục thực lực, còn phải báo thù rửa hận, nhưng mà trăm năm qua đi, thời dân quốc đã không tồn tại nữa, Lục An Ngôn lúc trước đã hóa thành đất vàng xương trắng. Cô phải xóa bỏ cõi lòng tràn đầy oán hận như thế nào để trở lại Sơ Tâm như ban đầu?
Đây là tóm tắt kịch bản, từ đây có thể thấy được, Trúc Sơ Tâm bên trong kịch bản có hai loại tính cách. Lúc đầu ngây thơ, trong sáng, trăm năm sau thức tỉnh một lần nữa, cô sống lại trong biển máu, tính cách đã sớm thay đổi.
Kiểu người này đã xuất hiện rất nhiều trong các bộ phim truyền hình điện ảnh, không tính là mới lạ, nhưng không biết có phải là do văn vẻ của biên kịch tốt hay không mà Khúc Kim Tích chỉ nhìn nội dung chính, coi lại giới thiệu tóm tắt nhân vật cùng kịch bản của mấy tập đã lập tức thích nhân vật Trúc Sơ Tâm này.
Đây có lẽ chính
là ma lực của biên kịch vàng, mỗi một chữ đều có thể tóm chặt lấy trái tim của khán giả một cách tự nhiên.
Khúc Kim Tích mới đóc một chút đã đỏ cả vành mắt vì Trúc Sơ Tâm.
Tại sao con thỏ lại khóc?
Thẩm Thính may mắn nhìn thấy.
"Sao vậy?" Anh nâng con thỏ nhỏ lên, con mắt vốn đã hồng hồng, lúc này lại càng hồng hơn, càng giống như một viên hồng ngọc óng ánh, sáng long lanh.
Dưới mắt anh, lông thỏ trắng muốt bị nước mắt làm ướt nhẹp. Thẩm Thính im lặng một lúc, lại nhìn thấy màn hình đang sáng. Anh rút khăn tay ra lau cho cô: "Mới đọc hai tập đầu mà đã khóc rồi à?"
Khúc Kim Tích buồn buồn "Kít" một tiếng.
Thẩm Thính nhếch miệng lên, một diễn viên ưu tú nhập vai nhanh chóng là kiến thức cơ bản.
Mặc dù anh không nói với Kim Tích nhưng đối với năng lực chuyên nghiệp của cô, bỏ qua tình cảm cá nhân, anh rất là thưởng thức.
"Được rồi." Thẩm Thính buông kịch bản của mình xuống, cũng lấy máy tính bảng đi, "Thời gian không còn sớm, ngày mai lại xem tiếp."
Cũng không đợi con thỏ nhỏ phản ứng lại, anh đã tắt đèn nằm xuống, mặc cho thân thể nhỏ bé lông lá bù xù uốn éo trong ngực, theo hô hấp của anh mà lên xuống chập trùng.
Anh không đặt bé thỏ trắng ở bên cạnh, bé thỏ trắng cũng không tự động nhảy sang bên cạnh. Cô động đậy thăm dò mấy lần, sau đó cũng bất động.
Thời gian tốt đẹp của bé thỏ trắng cùng Thẩm Thính kéo dài tổng cộng hai ngày rưỡi.
Thẩm Thính ban ngày đi làm việc, Khúc Kim Tích thì ở trong nhà xem kịch bản. Thẩm Thính chuẩn bị đủ đồ ăn và hai máy tính bảng sạc đầy pin cho cô, có thể để cô sử dụng luân phiên.
Khúc Kim Tích bỏ ra hai ngày để xem hết kịch bản, bây giờ cô không cách nào cầm bút, không tiện ghi chép đánh dấu nên đành suy nghĩ ở trong lòng.
Đến ba giờ đêm, Khúc Kim Tích nằm mơ cũng liên quan tới tình tiết của « Tiếng cây trúc », trong mơ bỗng nhiên cảm giác được một hơi nóng hầm hập chạy loạn trong thân thể ―― biến thân, loại cảm giác này không thể quen thuộc hơn được nữa.
Ý thức được mình còn nằm trong ngực Thẩm Thính, Khúc Kim Tích đột nhiên bừng tỉnh, quyết định nhân lúc cô còn chưa biến thân xong, nhảy đến bên cạnh.
Chậm rồi...
Lúc cô tỉnh táo thì bản thân đã biến đổi xong rồi.
Thẩm Thính đang ngủ say, bị vật nặng đè lên thì lập tức mở mắt. Trong bóng tối, khuôn mặt của hai người đối diện nhau, hương thơm luẩn quẩn chóp mũi, cả người Khúc Kim Tích đang đè ở trên người anh.
Người đàn ông chưa tỉnh táo hoàn toàn, trong mắt dần dâng lên cảm xúc mãnh liệt, bàn tay gần như là vô thức đặt ở bên trên eo thon của cô gái nhỏ trong lòng mình.
Bầu không khí thay đổi trong nháy mắt.
Khúc Kim Tích nuốt một ngụm nước miếng, cô muốn động đậy nhưng dây thần kinh nào đó của phụ nữ báo với cô là không thể động đậy.
Có lẽ là bởi vì khoảng cách gần, dù là tia sáng lờ mờ nhưng cô có thể thấy rõ ngũ quan của anh như cũ.
Trong lúc ngủ, người này vẫn đẹp trai như vậy.
Cô không thể không thừa nhận, Thẩm Thính là người đàn ông kể cả là khuôn mặt, khí chất hay là dáng người đều hoàn mỹ nhất, không ai sánh bằng.
Không khí càng ngày càng nóng lên, ngón tay Khúc Kim Tích đặt ở trước người Thẩm Thính nhịn không được giật giật, cuối cùng cô thua trận trước, nói nho nhỏ: "Cái kia... Anh có thể thả tôi ra không?"
Thật lâu sau, Thẩm Thính mới mở miệng, thanh âm trầm thấp: "Khúc Kim Tích..."
Hơi thở của anh khiến đầu Khúc Kim Tích cuống quít tránh ra bên cạnh, đôi môi mềm mại lướt qua gò má của người đàn ông.
Một giây sau, người đàn ông bỗng nhiên hành động, Khúc Kim Tích chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, vị trí hai người đã thay đổi.
Tư thế này thật sự làm cho người khác hoảng loạn và bất an, Khúc Kim Tích lắp bắp nói không nên lời "Anh anh anh..."
"Có phải em quên chúng ta là vợ chồng rồi hay không đấy?"
"... Hả?"
Người đàn ông thoáng ngẩng đầu, kéo giãn khoảng cách giữa hai người ra, chậm rãi nói: "Cho nên, em có nên thực hiện nghĩa vụ vợ chồng với tôi một chút hay không?"