Chử Tình ăn cơm xong về phòng học thì thấy trên bàn có thêm một hộp bánh hạch đào, mặt cô không có biểu cảm nhìn chằm chằm hộp bánh một lát, cực kỳ muốn ném thứ này vào thùng rác.
Thích Vị Thần vào lớp ngay sau đó, nhìn theo ánh mắt cô, sau khi thấy hộp bánh hạch đào trên bàn thì dừng một lát: “Không phải mình.”
“… Tôi chưa bảo là cậu.” Chử Tình nói thầm một câu, không nhìn mặt cậu.
Ngay lúc cô ngồi xuống thì có người nhảy ra giơ tay: “Là tôi…”
Chử Tình dừng động tác, quay đầu nhìn lại thì thấy Gian Thần mới từ bên ngoài vào lớp cười hihi, chỉ tên ngốc bên cạnh: “Là đại ca mua.”
Thấy cô nhìn mình, Thích Mộ Dương tỏ vẻ lơ đãng quay mặt đi nhưng đôi mắt vẫn nhìn về phía cô.
Chử Tình im lặng một lát: “Vì sao?”
“Buổi sáng hại cậu bị phạt, đại ca cảm thấy hổ thẹn, cho nên mua đồ ăn vặt cho cậu, hy vọng cậu đừng giận cậu ấy.” Gian Thần làm đàn em số một bên cạnh Thích Mộ Dương, có nghĩa khí không hề ngần ngại gánh vác nhiệm vụ giải thích hành vi phạm tội thay.
Thích Mộ Dương đang đứng một bên cố tỏ vẻ ngầu lòi, thấy biểu cảm trên mặt Chử Tình hòa hoãn hơn nhiều thì lập tức nắm lấy cơ hội giải thích: “Tôi thật sự không cố ý, cậu đừng để ở trong lòng, hạch đào bổ não, ăn nhiều một chút.”
Chử Tình: “…”
Thích Vị Thần: “…”
Mãi cho đến hết tiết học đầu tiên, Thích Mộ Dương vẫn không nghĩ ra, rõ ràng đã sắp dỗ được người nhưng tại sao đột nhiên lại thất bại. Cậu ta dùng cả giờ học để âm thầm quan sát Chử Tình, hoàn toàn không rảnh đi lo học… Đương nhiên, mặc dù không nhìn Chử Tình thì cậu ta cũng chẳng học hành gì cả.
Thích Mộ Dương giống một con mèo ngốc nghếch phạm lỗi, dạng vẻ lén lút, còn cảm thấy mình che giấu rất tốt. Đáy mắt Chử Tình hiện lên chút ý cười, càng ngày càng cảm thấy cậu ta đáng yêu.
Thực ra cô chỉ là đang ngủ bị đánh thức nên không vui, chứ không phải thực sự tức giận với cậu ta, nhưng cô tạm thời không định nói cho cậu ta biết. Vừa mệt vừa buồn ngủ, cô đang cần đàn em trung thành trông thầy cô giáo hộ, Thích Mộ Dương nhìn qua thì biết là kiểu không nhớ được lâu, tha cho cậu ta còn không bằng lợi dụng lòng áy náy của cậu ta một lát trước đã.
“Này.” Chử Tình nghiêng đầu liếc nhìn cậu ta một cái.
Thích Mộ Dương chấn động nhưng bên ngoài vẫn cố làm bộ không để ý: “Gì thế?”
“Trông cô giáo hộ tôi, tôi đi ngủ.” Chử Tình nói xong thì gục mặt xuống bàn.
Thích Mộ Dương đứng hình một lát, không vui nói thầm một câu: “Dựa vào đâu chứ…”
Nhưng dù ngoài miệng tỏ ra rất không phục, lúc trông lại nghiêm túc hơn bất cứ ai, một chút gió thổi mây bay cậu ta đã lập tức đánh thức Chử Tình, trở thành đàn em trung thành y như những gì Chử Tình mong muốn.
Nhờ phúc của cậu ta mà Chử Tình ngủ ngon ngọt suốt hai tiết học, tinh thần khôi phục rất nhanh. Sau tiết thứ hai là thời gian nghỉ giải lao dài nhất, có 10 phút để nghỉ ngơi, lúc Chử Tình tỉnh ngủ gáy còn hơi tê mỏi, vừa hết tiết đã cầm ly nước đứng dậy: “Tránh ra.”
Thích Mộ Dương lập tức nhường đường cho cô, sau khi thấy cô đến máy lọc nước mới nhíu mày dùng bút chọc chọc lưng Thích Vị Thần: “Này.”
Thích Vị Thần quay đầu lại, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu ta.
“… Đừng dùng ánh mắt này nhìn chằm chằm tôi.” Chúng luôn làm cậu ta có cảm giác đang đối diện với bố, còn nói chuyện cái nỗi gì. Khóe miệng Thích Mộ Dương giật giật, nhìn thấy Chử Tình sắp về chỗ thì khẽ giọng nói: “Tính tình chó này của cậu ấy sao còn mang thù hơn cả tôi, nếu hai người thân nhau thì giúp tôi khuyên cậu ấy đừng nhỏ mọn như vậy.”
Trong lúc hai người nói chuyện Chử Tình đã uống xong rồi một cốc nước, rót đầy cốc xong quay người về chỗ, Thích Mộ Dương nhanh chóng chọc bút vào lưng Thích Vị Thần.
Thích Vị Thần liếc nhìn cậu ta, sau đó bình tĩnh đứng dậy, đợi đến lúc Chử Tình đi qua trước mặt mình thì chậm rãi mở miệng: “Cậu ta đã biết sai…”
Còn chưa nói xong thì Chử Tình đã nhìn thẳng đi qua cậu, những người ngồi ở hai bàn cuối luôn chú ý bên này, sau đó bày tỏ, lúc đó giống như có một trận gió hiu quạnh thổi qua, hoàn cảnh rất xấu hổ, cực kỳ xấu hổ.
Trong mắt Thích Vị Thần nổi lên một tia dao động không rõ ràng, rất lâu sau mới từ từ ngồi xuống. Thích Mộ Dương dùng vẻ mặt cổ quái nhìn hai người, sau khi hiểu rõ nguyên nhân thì thực tình âm thầm cảm thán một tiếng “đm".
…Hóa ra cậu cũng làm cô tức giận, vậy mà còn đòi nghĩ cách giúp cậu ta, nếu thật sự giỏi sao không dỗ được người? Thích Mộ Dương có cả một bụng lời nói chê bai cậu, nhưng nhìn đến bóng dáng thẳng thắn im lặng của cậu thì không hiểu sao đột nhiên cảm thấy có chút đáng thương.
Hừ, dựa người không bằng dựa mình, không tìm sự trợ giúp từ người khác nữa.
Chuông vào lớp vang lên, Thích Mộ Dương lấy vở ra hí hoáy viết mấy chữ, Chử Tình đã tỉnh ngủ tò mò quay sang nhìn thì thấy một quyển vở bị đẩy đến trước mặt mình, bên trên có một hàng chữ….
“Tôi đã xin lỗi cậu cũng đã mua đồ ăn vặt, nếu cậu tiếp tục không để ý đến tôi thì đừng trách tôi không khách khí!”
…Cách xin lỗi này thật đúng là mang đậm phong cách Thích Mộ Dương. Chử Tình đã ngủ đủ, tâm trạng vui vẻ, khóe môi cong lên, viết một câu ở bên cạnh: “Tha lỗi cho cậu cũng được, nhưng trước tiên phải trả lời tôi một chuyện."
Thích Mộ Dương nhìn lướt qua vở, học vẻ nhướng mày của Chử Tình nhìn về phía cô, ý bảo cô hỏi đi. Ngay sau đó Chử Tình viết xuống vở một câu: “Hạch đào bổ não, bổ não ai?”
Thích Mộ Dương đang muốn trả lời “bổ não cậu”, nhưng lúc đặt bút viết thì đầu óc sáng dạ, đột nhiên nghĩ ra đáp án chuẩn xác: “Bổ não tôi, đầu óc tôi không tốt.”
Chử Tình vừa lòng, nhìn về phía cậu ta hất cằm lên, ý bảo bản thân không tức giận nữa, sau khi Thích Mộ Dương nhìn chằm chằm cô một lúc lâu thì không nhịn được cười lên: “…Đm.”
Hai người xem như hòa giải, nhanh chóng khôi phục hình thức ở chung lúc trước, giống như chưa từng cãi nhau. Nhưng Thích Vị Thần lại không dễ dàng như vậy, tuy Chử Tình ngồi chéo góc phía sau cậu nhưng không hề để ý đến cậu.
Đối với việc cô làm lơ mình, nhìn qua thì có vẻ không có ảnh hưởng gì đến Thích Vị Thần, mọi chuyện vẫn bình thường, chỉ là ánh mắt lạnh nhạt hơn so với bình thường, hơi thở quanh thân cũng giống như trộn băng, lạnh đến mức Trần Tú ngồi cạnh run bần bật.
Lại là một ngày tự học buổi sáng, lúc Chử Tình vào lớp, nhìn thấy một túi nilon trên bàn của mình, bên trong chứa đầy đồ ăn vặt. Cô dừng một lát, nghi hoặc hỏi Thích Mộ Dương ngồi cạnh: “Cậu mua à?”
“Thích Vị Thần.” Thích Mộ Dương gục vào bàn ngủ gà ngủ gật.
Chử Tình chớp chớp mắt, ngồi xuống rồi để túi ở bên chân.