Thấy người nằm trên mặt đất kêu thảm thiết liên tục, ông chủ hít sâu một hơi, nỗ lực nặn ra một nụ cười nhìn về phía Thích Mộ Dương: “Dù sao sau này cũng là đồng nghiệp, nếu quan hệ quá căng thẳng thì sau này khó hợp tác được, cậu mau bảo cô ấy dừng tay đi.”
“Ý ông chủ là?” Thích Mộ Dương nhướng mày.
Ông chủ lập tức nói: “Người này tôi nhận.”
Lúc này Thích Mộ Dương mới vừa lòng: “Chúng ta trao đổi cụ thể về vấn đề tiền lương.”
“… Hiện tại là lúc nói chuyện này sao?” Ông chủ cạn lời.
Thích Mộ Dương giống như không nghe thấy ông ta nói gì: “Cậu ấy phải đi học từ thứ Hai đến thứ Sáu, chỉ rảnh thứ Bảy, có thể làm ca ngày, lúc khác chỉ đi làm được vào buổi tối, nhưng không thể ở cả đêm, có thể cố định mấy tiếng, cụ thể từ từ nói, lương không thể so sánh với làm full time, điều này chúng tôi hiểu, chỉ cần không quá ít thì đều có thể thương lượng.”
“Được được được, những việc này lát nữa lại nói, cậu bảo cô ấy dừng lại trước đi.” Ông chủ cảm thấy sắp to đầu luôn.
Thích Mộ Dương quét mắt liếc ông ta, sau đó chậm rãi đi về phía trước, vươn tay ra bắt lấy nắm tay vừa giơ lên của Chử Tình.
Chử Tình sắc bén quay đầu lại, nhìn thấy là cậu ta thì dừng một lát, thu lực đứng thẳng: “Làm gì vậy?” Thoạt nhìn cô rất bất mãn vì bị quấy rầy.
Thích Mộ Dương không chút để ý hỏi: “Đi ăn lẩu không?”
Ánh mắt Chử Tình lập tức sáng lên: “Đi!”
Mọi người ở đây: “…” Cứ vậy là được?
Thích Mộ Dương lười để ý cái nhìn của những người khác, trực tiếp mang Chử Tình rời đi, đám anh em nhìn nhau, sau đó nhanh chóng đuổi theo, chỉ để lại tên đang nằm trên mặt đất cùng đám người ăn dưa thộn mặt ra không biết nên nói gì.
Đến tận lúc vào quán lẩu, Chử Tình mới đột nhiên nhớ đến việc làm thêm: “A…”
“Đừng A nữa, ông chủ đã đồng ý thuê cậu, chờ cơm nước xong đến trao đổi kỹ càng tỉ mỉ là được.” Thích Mộ Dương vừa nói chuyện, vừa cầm cái bát nhỏ bắt đầu lấy đồ chấm.
Chử Tình nhìn thấy cậu ta cho đậu phộng, hạt mè, ớt cay vào nước tương, lập tức "chậc" một tiếng: “Trùng hợp thật, tôi cũng thích ăn như vậy.”
Thích Mộ Dương nhìn vào trong bát nước chấm của Chử Tình, quả nhiên thấy giống y như bát mình, lập tức hơi ghen tị: “Đây là cách ăn của mẹ tôi.” Chẳng lẽ mẹ cũng dạy cậu ấy rồi?
“Tôi thì không phải, đây là tự tôi thử rồi chọn ra.” Chử Tình vừa múc gia vị vừa nói.
Thích Mộ Dương ngừng một lát: “Mẹ cậu không dạy cậu sao?”
“Mẹ tôi? Bà ấy chưa bao giờ ăn món này bởi thấy nó quá mùi, bình thường tôi vẫn hay ăn với bạn.” Chử Tình nói xong thì nhớ tới người mẹ có thói quen sạch sẽ của mình, nhịn không được nở nụ cười.
Nhưng nụ cười này dừng ở trong mắt Thích Mộ Dương lại có chút chua xót, rõ ràng mẹ rất thích ăn lẩu, lại nói với cô là không thích, chắc là không muốn ăn cùng cô nên viện cớ.
… Cùng là con riêng, có người không những không có tiền còn chưa từng ăn lẩu với mẹ, có người cầm mười mấy vạn tiền sinh hoạt phí, đôi mắt Thích Mộ Dương hơi nheo lại.
“Nghĩ gì vậy?” Chử Tình nghi hoặc liếc cậu ta.
Thích Mộ Dương: “Nghĩ cách để mẹ tôi ly hôn với bố.”
Chử Tình: “…” Lại nữa, lại phát bệnh.
Mấy người ăn lẩu xong thì đi quán net trao đổi cụ thể về công việc với ông chủ. Đến lúc chuẩn bị về trường cũng đã hơn mười giờ tối. Chử Tình đến mấy quán cơm gần quán net mua cơm, sau đó qua tiệm bánh kem mua đồ ngọt, đóng gói xong xách trên tay.
“Cậu chưa ăn no sao?” Nhóc Mập kinh ngạc.
Chử Tình lắc đầu: “Không phải, mua cho Thích Vị Thần.”
“Thích Vị Thần?” Nhóc Mập hít hà một hơi, dẫn đến sự chú ý của vài người khác.
Chử Tình bật cười: “Gặp quỷ à? Có cần kinh ngạc như vậy không?”
Không kinh ngạc được sao, đại ca của tôi đang theo đuổi cậu, cậu lại đi mua cơm cho nam sinh khác. Nhóc Mập vừa nói thầm trong lòng xong thì đột nhiên nhớ tới mấy lần nhìn thấy Chử Tình và Thích Vị Thần đi cùng nhau, thoạt nhìn giống như quan hệ rất tốt, tức khắc cậu ta bắt đầu lo lắng.
“Mua những thứ này cho cậu ta làm gì?” Thích Mộ Dương nhíu mày.
Chử Tình dừng một lát: “Hai ngày nay căng tin trường học chỉ bán cơm phần, cậu ấy không thích.”
“Đưa tôi đi, tôi cùng phòng ký túc với cậu ta.” Thích Mộ Dương không kiên nhẫn nói.
Chử Tình nghe vậy, lập tức đưa đồ cho cậu ta, hai người cũng không nói thêm gì, cũng không hề biết Nhóc Mập đang rầu thúi ruột thay họ.
Chử Tình đưa đồ cho Thích Mộ Dương xong thì mặc kệ, về ký túc xá là ngủ luôn, sáng sớm hôm sau cô ngồi xe bus đi thẳng đến quán net làm việc, kết quả vừa làm được một lúc thì thấy Thích Mộ Dương đen mặt đi vào.
“Tôi gửi tin nhắn cậu không nhận được sao?” Cậu nóng nảy hỏi.
Chử Tình sửng sốt một lát rồi cúi đầu mở điện thoại, mới phát hiện tin nhắn nói khi nào ra ngoài thì gọi của cậu ta, cô khó hiểu nhìn về phía cậu ta: “Gọi cậu làm gì?”
“Tôi đến chơi không được hả?” Thích Mộ Dương không vui hỏi lại.
Khóe miệng Chử Tình giật giật: “Được được được, cậu thích làm gì thì làm.”
“Lần sau đến đây nhớ phải gọi tôi.” Thích Mộ Dương bạnh mặt nói, nói xong gọi quản lý mở máy.
Chử Tình dừng một lát, cuối cùng cũng hiểu vì sao cậu ta bảo mình gọi cậu ta: “Không yên tâm tôi ở đây một mình à?”
“Đừng tự mình đa tình!” Thích Mộ Dương lập tức phủ định, chỉ là lỗ tai hơi phiếm hồng.
Chử Tình bật cười: “Thực lực của tôi như thế nào cậu còn không biết sao, còn phải cẩn thận như vậy nữa.”
“Cậu biết cái gì! Cách xa tôi ra, tôi muốn chơi game.” Thích Mộ Dương chưa nói được mấy câu đã đuổi người.
Chử Tình bĩu môi, vừa định tiếp tục trêu cậu ta thì bị ông chủ gọi đi dọn vệ sinh quán. Thích Mộ Dương nhìn thấy cô làm việc thì không vui nhíu mày, rất muốn lôi người đi, nhưng cậu ta biết nếu mình làm vậy thật, có khi bạn bè cũng không được làm nữa.
Chử Tình cũng không cảm thấy gì, dù sao không phải ngày nào cũng có người đến quán gây rối, nhưng tiền lương của cô thì đương nhiên phải trả mỗi ngày, vậy nên việc ngày thường quét tước, dọn dẹp vệ sinh là chuyện cực kỳ bình thường.
Ông chủ đi tản bộ một vòng về nhìn thấy quán sạch sẽ hơn hẳn thì khá vừa lòng, dặn dò cô lúc không bận có thể tranh thủ chơi game.
Tên hôm trước bị cô đánh nghe được, chờ ông chủ đi rồi thì bắt đầu nói mát: “Làm con gái cũng tốt thật, có nhiều người thương hương tiếc ngọc, nếu lẳng lơ chút có khi không cần làm gì vẫn có tiền tiêu, nếu tao là phụ nữ có phải tốt không.”
“Mày cũng là đàn ông, phải biết đàn ông cũng dựa vào khuôn mặt, về rải nước tiểu soi cho kỹ, mặt dài như con dê giống mày biến thành nữ thì có ai muốn không?” Chử Tình nhìn lướt qua mái tóc nhuộm xanh cùng với khuôn mặt sưng to dưới mái tóc xanh của tên kia.
Tóc Xanh lập tức đập bàn: “Mẹ mày có giỏi nói lại lần nữa!”
“Được rồi, sau này mọi người đều là đồng nghiệp, đừng căng thẳng.” Quản lý quán net chạy vội ra khuyên.
Thích Mộ Dương đang chơi game trong một góc chú ý đến động tĩnh bên này, ánh mắt cậu ta hung ác trong nháy mắt, tuy Chử Tình không nhìn thấy nhưng vẫn xua xua tay về phía cậu ta, sau đó cười tủm tỉm hỏi Tóc Xanh: “Lại muốn bị đánh à?”
Cô nói xong thì bóp bóp tay, khớp xương phát ra tiếng vang "rắc rắc" như đang chuẩn bị khởi động trước khi đánh nhau. Tóc Xanh nghiến răng nghiến lợi nửa ngày, sau cùng oán hận quay đầu rời đi.
“Hèn!” Chử Tình "chậc" một tiếng.
Quản lý quán net hết nhìn người này lại nhìn người kia, sau đó ho khan một tiếng rồi về quầy thu ngân.
Chử Tình không có việc gì làm bèn chạy ra chỗ Thích Mộ Dương xem cậu ta chơi game, đến buổi chiều Tóc Xanh lại bắt đầu gây sự, chỉ là lần này có vẻ khôn ngoan hơn, không khiêu khích chính diện mà dùng phương pháp khác để ngáng chân Chử Tình, ví dụ như cố ý làm dơ chỗ cô vừa quét dọn, tạo thành hiện trường giả là cô không dọn dẹp hoặc cố ý để cô đi làm việc nặng.
Loại thủ đoạn này thật sự quá mức nhàm chán ấu trĩ, Chử Tình cũng lười phản ứng hắn ta, kết quả hắn ta càng ngày càng quá mức, các nhân viên khác đều không chịu được, Thích Mộ Dương thậm chí đã định đánh hắn ta mấy lần nhưng đều bị Chử Tình ngăn cản: “Hắn ta đáng ghét đến mức nào cũng là người của quán, nếu cậu ra tay, người chỗ này tuyệt đối không để cậu lành lặn ra ngoài.”
“Chẳng lẽ cứ mặc kệ như vậy?” Thích Mộ Dương nóng nảy hỏi.
Chử Tình trầm ngâm ba giây: “Không nhất định.”
Thích Mộ Dương: “?”
Khóe môi Chử Tình cong lên, đáy mắt cũng hiện lên một tia giảo hoạt. Một tiếng sau, mấy bộ quần áo ông chủ để ở quán đột nhiên bị hắt nước mực đỏ, mà bình mực tìm được ở chỗ Chử Tình.
Toàn bộ nhân viên quán được gọi vào phòng nghỉ, Tóc Xanh vui sướng khi người gặp họa nhìn Chử Tình, vẻ đắc ý trong mắt không hề che giấu. Ông chủ lạnh mặt hút xong điếu thuốc rồi ra quyết định: “Lý Siêu, từ mai trở đi cậu không cần đến đây nữa.”
Tóc Xanh ngơ ngẩn, sau khi xác định người vừa được điểm danh là mình thì tức giận hỏi: “Là cô ta làm, dựa vào cái gì đuổi tôi đi?!”
“Biểu hiện của cậu trong khoảng thời gian này tôi đều nhìn thấy, vốn nghĩ cậu đã làm lâu năm nên vẫn không nói gì, nhưng cậu càng ngày càng quá mức, giờ thậm chí có thể vì vu hãm Chử Tình mà làm ra việc như thế này.” Hiển nhiên là ông chủ rất tức giận, sau khi điều chỉnh tâm trạng xong thì tiếp tục nói: “Cậu đi đi, nể tình cậu làm ở đây lâu như vậy, tôi sẽ không báo cảnh sát.”
Tóc Xanh ngẩn người, sau khi nhìn đến vẻ mặt bình tĩnh của Chử Tình thì hiểu ra, một chân đá lật cái bàn rồi giận dữ rống lên: “Cmn mày hãm hại tao?!”
“Hãm hại gì? Tôi không biết gì cả.” Chử Tình trợn to hai mắt vô tội, giống như một đóa hoa sen trắng ngây thơ.
“Mày cmn…”
“Đủ rồi!” Ông chủ trầm giọng, “Cậu còn muốn lấy tiền lương tháng này không?! Cậu cho rằng tôi không biết khoảng thời gian này cậu nhằm vào Chử Tình như thế nào hả? Lúc cậu bôi nhọ người khác thì nên hiểu rõ ràng, chúng tôi ở đây không phải người mù!”
Ông chủ vừa dứt lời, lửa giận của Tóc Xanh lập tức chuyển lên người ông ta: “Mẹ nó ông đây có bỏ việc cũng phải lật bài với mấy người cho rõ ràng! Mẹ nó tưởng ông đây dễ bắt nạt à…”
Sau khi hắn ta phun mưa xuân với ông chủ, Chử Tình biết việc đã xong, vì thế yên lặng đi ra ngoài, cười hì hì đi tìm Thích Mộ Dương: “Tóc Xanh bị đuổi rồi, từ giờ trở đi quán net là địa