Sau khi ký hợp đồng xong, chắc chắn rằng Thích Vị Thần sẽ giúp mình giải quyết vấn đề tiền bồi thường, hai đứa nhóc bị giày vò ở đồn cảnh sát cả ngày thả lỏng tinh thần lập tức đi ngủ, đến tận sáng hôm sau bị Thích Vị Thần gọi điện thoại đánh thức mới mơ mơ màng màng bò dậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vết thương trên người sau khi ngủ một đêm thì càng đau hơn, Chử Tình vừa thay quần áo vừa đau đến hít hà, âm thầm mắng đám người Tóc Xanh vô số lần. Cô đã như vậy, Thích Mộ Dương càng không ổn, cả đêm không ngủ được, mỗi lần ngủ say chạm vào miệng vết thương đều sẽ tỉnh lại nên tinh thần không hề tốt.
Lúc hai người ra khỏi phòng và nhìn thấy đối phương thì đều có cảm giác anh em cùng cảnh ngộ.
“Thích Vị Thần đâu?” Chử Tình ngáp một cái hỏi.
Thích Mộ Dương nhíu mày: “Không biết, cậu ấy gọi điện thoại cho tôi, bảo chúng ta ăn sáng xong đến thẳng đồn cảnh sát, cậu ấy chờ ở đấy.”
“Vậy giờ chúng ta qua đó thôi.” Chử Tình muốn lười nhác vươn vai nhưng vươn được một nửa thì nghe được tiếng “răng rắc” trên người phát ra, bị cơn đau làm cho phải buông tay xuống.
Khóe miệng Thích Mộ Dương giật giật: “Cậu cẩn thận tí đi.”
“Ừ.” Chử Tình vô cảm liếc nhìn cậu ta, sau đó lặng lẽ đi về phía trước, Thích Mộ Dương ‘xùy’ một tiếng sau đó nhanh chóng đuổi kịp cô.
Hai người bọn họ tùy tiện mua hai cái bánh kếp mặn, mỗi người cầm một cái ngồi lên taxi, lúc đến đồn cảnh sát thì đã giải quyết xong bữa sáng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đám người Tóc Xanh đã đến được một lúc, đang ngồi ở đại sảnh như đại gia, trông thấy hai người thì hú dài một tiếng, bị chú cảnh sát mắng mới chịu yên tĩnh lại.
Chử Tình mặc kệ bọn họ, tìm một vòng không thấy Thích Vị Thần đâu thì ngồi xuống ghế, cúi đầu gửi tin nhắn cho Thích Vị Thần, thông báo cho cậu biết cô đã đến.
“Ây, chỉ có hai đứa chúng mày đến à? Có tiền đền không?” Tóc Xanh vừa nói xong thì đám đồng bọn của hắn lập tức cười to, vì vậy mà lại bị chú cảnh sát mắng thêm lần nữa.
Dù tính cách của Thích Mộ Dương nóng nảy thì cũng cảm thấy bọn này quá thiểu năng trí tuệ, cậu ta liếc qua chúng rồi khinh thường nói: “Quan tâm mình trước đi, đến giày cũng là hàng fake thì liệu mày có tiền đền không?”
Cậu ta vừa dứt lời thì ánh mắt của mọi người không nhịn được mà hướng về chân của Tóc Xanh, sau đó phát hiện giày của hắn ta và Thích Mộ Dương giống y hệt, chỉ là kiểu dáng trông giống nhau nhưng chất lượng thì nhìn là biết khác nhau một trời một vực, đâu là hàng auth đâu là hàng fake nhìn cái biết ngay.
Tuổi tác này chú ý mặt mũi nhất, bị người khác đập nát trái tim hư vinh, Tóc Xanh lập tức điên tiết, đứng dậy định đánh nhau với Thích Mộ Dương, đám lưu manh đi theo hắn ta nhanh chóng chạy ra ngăn cản. Động tĩnh bên này thu hút sự chú ý của cảnh sát, chú cảnh sát tức giận đi đến: “Các cô các cậu đang làm cái gì hả?! Không biết xấu hổ sao! Nếu muốn bị tạm giam thì cứ việc nói thẳng!”
Lại bị mắng một trận, đám người Tóc Xanh ảo não chán chường, Thích Mộ Dương ‘xùy’ một tiếng, không thèm quan tâm bọn họ, quay đầu nhìn thấy Chử Tình đang nhăn mày thì dừng một lát, hỏi: “Thích Vị Thần đâu?”
“Không biết, cậu ấy không trả lời tin nhắn.” Chử Tình mê man nhìn cậu ta.
Thích Mộ Dương im lặng một lát rồi lấy điện thoại di động ra, sau khi gửi vài tin nhắn nhưng không nhận được hồi âm thì bắt đầu gọi điện, nhưng điện thoại tút một tiếng đã tắt máy. Sắc mặt của cậu ta lập tức khó coi: “Chẳng lẽ cậu ấy cho bọn mình leo cây?”
“Sẽ không, cậu ấy không phải loại người như vậy.” Chử Tình lập tức nói.
Sắc mặt của Thích Mộ Dương không tốt lắm: “Thế cậu ấy làm vậy là sao?”
“Không biết, có lẽ là có việc gì đó.” Chử Tình hơi lo lắng.
Thích Mộ Dương định nói chắc chắn cậu ấy không muốn đền tiền giúp họ, nhưng lời nói lên đến miệng thì thấy dáng vẻ hoàn toàn tin tưởng cậu ấy của Chử Tình nên không nói gì nữa.
Nhưng Thích Vị Thần không có mặt là sự thật, hai người càng đợi càng sốt ruột, dần dần thái độ của họ bị đám người Tóc Xanh phát hiện.
“Chẳng lẽ có người đến giờ mới nhớ ra mình không có tiền đền à?” Một tên chó săn của Tóc Xanh nói to.
Tóc Xanh vừa bị bẽ mặt vì giày fake cười lạnh: “Mang giày auth thì sao nào, một đôi giày đáng giá bao nhiêu, có tiền bồi thường mới là giỏi.”
“Chứ còn gì nữa.” Chó săn lập tức tiếp lời, cười lấy lòng Tóc Xanh, “Tiểu Nhị, lần này tao phải đền bao nhiêu, tính toán cụ thể chưa?”
“Ai biết được, đập vỡ nhiều máy tính như vậy kiểu gì cũng phải đền mười mấy hai mươi vạn tệ, yên tâm đi, anh mày đền mười vạn tệ là chuyện nhỏ, còn người nào đó...” Ánh mắt Tóc Xanh lộ ra sự khinh thường miệt thị, “Không biết có nhiều tiền như vậy không.”
Chử Tình và Thích Mộ Dương nhìn nhau, lập tức đoán ra trong tay tên này có mười vạn tệ.
Tóc Xanh thấy bọn họ không phản bác, đang định mỉa mai tiếp thì Thích Vị Thần bước vào, Chử Tình vội vàng đi đến chỗ cậu hỏi: “Sao cậu không trả lời tin nhắn?”
“Mình đi gặp một người.” Thích Vị Thần chậm rãi nói.
Chử Tình thấy cậu vẫn bình thường thì thở phào nhẹ nhõm: “Không sao là tốt rồi.”
“Bảo bọn tôi đến rõ sớm còn mình lại đến muộn như vậy.” Thích Mộ Dương lầu bầu bất mãn nhưng ánh mắt thì sáng lấp lánh, nhìn là biết tâm trạng cậu ta khá tốt.
Thích Vị Thần trầm mặc một lát, sau đó đi đến vỗ nhẹ cánh tay cậu ta: “Xin lỗi, tôi đến muộn.”
“…Thực ra cũng không muộn lắm.” Bản thân cậu ta cũng chỉ thuận miệng nói một câu, không ngờ cậu lại cẩn thận an ủi mình như vậy. Thích Mộ Dương ngại ngùng quay mặt sang một bên, trong lòng cảm thấy thỏa mãn vì được tôn trọng.
Bầu không khí giữa ba người hiếm khi hòa thuận như vậy, tiếc là có người không hiểu chuyện phá đám: “Này, đây là cứu binh chúng mày tìm đến hả?”
Thích Vị Thần nhìn về phía tiếng nói phát ra, sau khi nhìn thấy một đầu Tóc Xanh của đối phương thì ánh mắt chợt lạnh xuống: “Mày là Tóc Xanh?”
Tóc Xanh bị cậu nhìn chằm chằm, theo bản năng hơi lùi lại, lúc nhận ra bản thân mình