Chử Tình vô cùng tức giận, đôi chân chạy nhanh như Phong Hỏa Luân, khoảng cách với bóng đen không ngừng thu nhỏ. Bóng đen dường như hoàn toàn luống cuống, không ngừng chạy về phía chỗ tối, sau cùng chạy thẳng vào rừng cây chưa tu sửa của trường học.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Con bà nó dám theo dõi tao, chờ bắt được mày ông đây nhất định phải giết chết mày!” Chử Tình hùng hổ, vừa chạy vừa chửi nhưng tốc độ không chậm đi chút nào.
Nhưng cô cũng không thuộc đường ở đây, thêm vào đó trên mặt đất rơi đầy nhánh cây và đá, cô lại chạy quá nhanh, một chân giẫm hụt nên không cẩn thận bị ngã, mắt cá chân bên phải phát ra tiếng ‘rắc’. Sắc mặt cô lập tức trắng bệch, đau đến mức mồ hôi tuôn ra.
Lúc Thích Vị Thần và Thích Mộ Dương chạy đến thì thấy cô đang nằm trên mặt đất, Thích Mộ Dương ngây người, sau đó lập tức chạy đến đỡ cô nhưng bị Thích Vị Thần cản lại.
“Cậu sao vậy?” Thích Vị Thần ngồi xổm bên cạnh Chử Tình, cau mày trầm giọng hỏi.
Chử Tình đau đến mức không thở nổi: “Tôi... hình như bị trật khớp.”
Nghe thấy chỉ bị thương chân, Thích Vị Thần lập tức bế ngang cô lên, Thích Mộ Dương vội vàng nói: “Chắc phòng y tế còn người trực..”
“Đến bệnh viện lớn, cậu đi gọi xe.” Sắc mặt Thích Vị Thần lạnh lùng sắp xếp mọi thứ xong liền đi về phía cổng trường.
Thích Mộ Dương phản ứng lại xong cũng chạy theo, lúc bọn Gian Thần chạy đến thấy Chử Tình đang được Thích Vị Thần bế thì sửng sốt. Nhóc Mập ngây người nói: “Cậu ấy bị sao vậy?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chân cô ấy trật khớp.” Thích Vị Thần nói, tốc độ đi cũng không chậm lại.
Lúc này Chử Tình đang ôm chặt cánh tay của Thích Vị Thần, đầu cũng ngoan ngoãn tựa lên ngực cậu, nhìn là biết rất đau.
Nhưng màn này trong mắt Nhóc Mập lại là tín hiệu đại ca của cậu gặp nguy hiểm. Cậu ta vội vàng hỏi: “Đại ca đâu?”
“Đi gọi xe.” Thích Vị Thần nói xong thì đi qua hai người họ.
Ba người ngây ngốc nhìn bóng dáng của họ, cảm thấy hình như đã xảy ra quá nhiều chuyện.
“Chúng ta đi theo không?” Trần Tú nhỏ giọng hỏi.
Gian Thần cau mày: “Đừng theo, hai người bọn họ là đủ rồi, giờ chúng ta đi theo cũng không giúp được gì, về ký túc xá chờ đi.”
“Vậy về thôi.” Trần Tú thở dài.
Nhóc Mập cũng thở dài, cảm thấy qua đêm nay, đại ca nhà mình có lẽ không còn hy vọng gì nữa… rốt cuộc đại ca nghĩ sao mà lại để Thích Vị Thần bế người, còn mình thì hồng hộc đi bắt xe?!
Bên này, lúc taxi đến bệnh viện thì chân Chử Tình đã không đau như lúc trước nữa. Thấy Thích Vị Thần định bế mình lên thì vội vàng xua tay từ chối: “Không cần, không cần, tôi tự đi được,”
“Cậu không tự đi được.” Thích Vị Thần lạnh mặt nhìn cô.
Chử Tình nhận ra cậu đang không vui, im lặng một lát xong lập tức chịu thua, để cậu bế vào phòng khám bệnh. Tai cô áp vào ngực cậu, nghe thấy rõ nhịp tim của cậu, ngay cả lúc cậu thở ra thì hơi thở cũng phả vào đỉnh đầu cô. Trong chớp mắt, Chử Tình cảm thấy như bị hơi thở của cậu vây quanh.
Trên đường vô số ánh mắt nhìn về phía cô, Chử Tình yên lặng che mặt, coi như người bị nhìn không phải mình.
“Sao cậu lại đỏ mặt?” Thích Mộ Dương khó hiểu.
Khóe miệng Chử Tình giật giật: “Đau.”
“Đau đến mức đỏ mặt?” Thích Mộ Dương tiếp tục hỏi.
Chử Tình thẹn quá hóa giận lườm cậu ta: “Ai cần cậu lo!”
Thích Mộ Dương ngớ người: “…” Cậu ta cũng chưa nói gì mà.
Hai tiếng sau có kết quả chụp X - Quang và kiểm tra tổng quát. Chử Tình chỉ bong gân hơi nặng chứ không bị thương phần xương, nghỉ ngơi mấy ngày là ổn.
Biết được kết quả, Chử Tình thở phào nhẹ nhõm: "Không sao là tốt rồi, vừa nãy đau đến mức đổ mồ hôi, tôi còn tưởng mình xong rồi."
“Đáng đời, ai bảo không nghĩ gì mà cắm đầu cắm cổ đuổi theo luôn không thèm chờ bọn tôi.” Thích Mộ Dương xì một tiếng.
Chử Tình bất đắc dĩ: “Không kịp, lúc đấy mải lo bắt người.”
Trên đường, cô đã nói cho họ biết việc gần đây cô luôn cảm thấy mình bị theo dõi.
“Cũng may không sao, nếu không cậu cũng tự chịu khổ, tên theo dõi kia cậu không cần để ý nữa, tôi sẽ nghĩ cách điều tra.” Thích Mộ Dương khoanh tay nói.
Chử Tình nhíu mày: “Thằng đó có lẽ sẽ trốn một thời gian, cậu định tìm thế nào?”
“Xem camera, camera trường mình là hàng nhập khẩu, dù là nửa đêm có mèo đi qua cũng soi ra được là con đực hay con cái chứ đừng nói một người sống sờ sờ.” Thích Mộ Dương nói, đáy mắt lộ ra sự tàn nhẫn.
Khóe miệng Chử Tình giật giật: “Cậu có thể xem camera của trường à?”
“Nghĩ cách, kiểu gì cũng ra…”
“Đi thôi.” Thích Vị Thần lạnh lùng cắt lời hai người.
Lúc cả hai quay sang nhìn cậu thì cậu đã quay người đi, bóng dáng như bị băng sương ngàn năm bao phủ. Không khí yên tĩnh ba giây, Chử Tình nuốt nước miếng: “Sao tôi cảm thấy hình như cậu ấy đang tức giận nhỉ?"
“Không phải cảm thấy, cậu ấy tức giận thật.” Thích Mộ Dương nói xong dừng một lát, ánh mắt đầy sự nghi ngờ, “Nhưng mà vì sao cậu ấy lại tức giận?”
Nếu Chử Tình biết vì sao cậu tức giận thì cũng không đến mức bị người khác nói là đầu óc ngu si tứ chi phát triển. Cô thở dài một tiếng, lúc đi về cố gắng suy nghĩ để tìm ra nguyên nhân khiến Thích Vị Thần tức giận, tiếc rằng cả cô và Thích Mộ Dương cộng lại cũng không tìm ra được manh mối nào.
Nhờ phúc của thằng chó theo dõi kia mà cuối tuần Chử Tình không đi đâu được, sau khi về trường cô cố ý mua một túi đồ ăn vặt to, chuẩn bị vượt qua những ngày cuối tuần trên giường. Sáng hôm sau, cô còn chưa dậy thì tiếng gõ cửa vang lên, Chử Tình không còn cách nào khác đành phải nhảy lò cò ra mở cửa, sau khi nhìn thấy Thích Vị Thần thì sửng sốt.
“Cơm của cậu, đồ ăn vặt là Mộ Dương mua.” Thích Vị Thần lẳng lặng đưa túi cho cô, gương mặt không có bất cứ biểu cảm gì, sau đó nhân lúc cô chưa kịp phản ứng thì rời đi.
Chử Tình: “…” Chỉ vậy?
Sự thật chứng minh chỉ có vậy, hai ngày sau, cứ đến giờ cơm sáng cậu sẽ xuất hiện, không những mang theo đồ ăn nóng hổi mà còn thu dọn rác hôm trước cho cô, thi thoảng sẽ giúp cô dọn dẹp vệ sinh, chỉ là không chịu nói lời nào, lúc làm việc giúp cô trông giống như chủ nợ đi đòi nợ.
Chử Tình càng ngày càng muốn biết vì sao cậu tức giận, lại vì sao vẫn tự nguyện giúp cô, chỉ là ngồi nghĩ cả ngày cũng không nghĩ ra kết quả.
Bên phía Thích Mộ Dương ngoại trừ thi thoảng gọi điện cho cô hỏi thăm vài câu, mua chút đồ ăn vặt để Thích Vị Thần đưa sang thì thời gian còn lại đều ru rú trong phòng chơi game.
Tối chủ nhật, Thích Vị Thần đang chuẩn bị đi đưa cơm thì Thích Mộ Dương nhắc nhở: “Mua cho cậu ấy hộp sữa chua đi, loại của Lãnh Tiên ấy."
“Cậu ấy bảo cậu chuyển lời?” Thích Vị Thần nhìn về phía cậu ta.
Thích Mộ Dương nhướng mày: “Còn có chuyện gì là cậu không biết không?” Đúng là Chử Tình nhờ cậu bảo Thích Vị Thần mua sữa chua, còn về việc vì sao không trực tiếp liên hệ với cậu thì đó là việc của bọn họ.
“Biết rồi.” Thích Vị Thần nói xong lập tức đi ra ngoài, vừa mở cửa thì lập tức nhìn thấy Nhóc Mập và Gian Thần.
Nhóc Mập nhiệt tình chào hỏi: “Buổi tối vui vẻ nha Thích Thần, cậu đi đâu vậy?”
“Cậu ấy đưa cơm cho Chử Tình, hai đứa nhanh chóng cút vào đây.” Thích Mộ Dương không kiên nhẫn thúc giục.
Nụ cười trên mặt Nhóc Mập cứng lại, đợi Thích Vị Thần rời đi thì nhanh chóng đóng cửa, nhìn về phía Thích Mộ Dương đang nằm ườn trên giường chơi game, cậu ta rốt cuộc không chịu nổi: “Đại ca!”
“Đm mày làm tao sợ hết hồn.” Thích Mộ Dương khó hiểu nhìn cậu ta, “Có rắm mau đánh!”
“Hai hôm nay đều là Thích Thần đi đưa cơm đúng không, đại ca định từ bỏ sao?!” Nhóc Mập vừa tức giận vừa bất lực, “Em nói cho đại ca biết, con gái vừa xinh đẹp vừa đánh nhau giỏi như Chử Tình rất hiếm, nếu bỏ lỡ, về sau cũng đừng mơ tìm được một người tương tự!"
Thích Mộ Dương nhíu mày: “Nói lung tung cái gì…”
“Đừng giả vờ!”
Giọng nói của Nhóc Mập vì tức giận mà trở nên khác biệt, nghe có vẻ vô cùng hấp dẫn kịch tính, “Em biết đại ca thích Chử gia, đại ca không nhìn ra Thích Thần cũng thích cô ấy sao? Giờ Thích Thần sáng, trưa, chiều, một ngày đi gặp Chử gia ba lần, đại ca thì hay rồi, ngày nào cũng nằm ườn ở đây, tiếp tục tiêu cực như vậy thì bọn họ kiểu gì cũng yêu nhau!”
“… Tao nói với mày tao thích Chử Tình lúc nào?” Vẻ mặt Thích Mộ Dương cổ quái.
Nhóc Mập trừng mắt: “Đại ca đừng có chối, em chưa thấy đại ca để ý đến đứa con gái nào như vậy bao giờ, không phải thích thì là gì?”
“Phụt…” Gian Thần đang dựa lưng vào cửa chơi game không nhịn được cười lên, đợi Nhóc Mập trừng mắt nhìn mình thì vội vàng xua tay: “Tiếp tục, tiếp tục đi!”
Quả nhiên Nhóc Mập quay đầu tiếp tục: “Đại ca, em biết đại ca rất nghĩa khí, có thể vì tình bạn với Thích Thần mà từ bỏ tình cảm với Chử gia, nhưng em muốn nói với