“Không có gì thì gọi tôi làm gì?” Chử Tình nhướng mày.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khóe miệng Thích Mộ Dương giật giật, không kiên nhẫn nói: “Nói không có việc gì là không có việc gì, cậu nghe không hiểu sao?”
Chử Tình dùng ánh mắt nhìn thiểu năng trí tuệ liếc cậu ta rồi móc sữa chua trong túi ra hút hai cái, vừa uống vừa đi về ký túc xá. Hư Hầu đã khập khiễng chạy đi từ sớm, năm sáu nam sinh còn lại vẫn đứng như trời trồng, đến tận khi bóng dáng cô biến mất vẫn duy trì tư thế cũ không nhúc nhích.
“Tao nhớ rõ Hư Hầu tập chạy chuyên nghiệp, tuy ngoại hình y như con khỉ nhưng sức bật không kém chút nào, sao có thể…” Một nam sinh trắng trẻo sạch sẽ hai mắt đăm đăm nhìn theo, nhỏ giọng lẩm bẩm, dường như còn chưa khôi phục tinh thần sau cú sốc vừa rồi.
Thật ra những người khác cũng không khác gì, Thích Mộ Dương nhìn qua những người này, tâm trạng hơi tức giận, quay đầu đi về theo đường cũ. Đám người Gian Thần nhanh chóng chạy nhanh theo sau, sau khi khiếp sợ qua đi thì chỉ còn lại hưng phấn khi gặp phải người đặc biệt, lúc thảo luận về Chử Tình người sau còn hào hứng hơn người trước.
“Vừa rồi mày thấy không, Chử Tình đánh ngã Hư Hầu chỉ dùng không đến ba giây, tao còn chưa kịp phản ứng thì Hư Hầu đã bị đánh. Mấy động tác của cậu ấy nhìn đơn giản nhưng không tập luyện võ thuật ba bốn năm thì vốn không làm được đâu.”
“Ba bốn năm sao đủ, thân thủ kia ít nhất phải luyện từ nhỏ, thật không ngờ dáng người nhỏ nhỏ gầy gầy mà có sức bộc phát mạnh như vậy. Đừng nhìn tao trông cao hơn cậu ấy nhiều nhưng e rằng cũng không phải đối thủ của cậu ấy.”
“Thôi đi, tao thấy cậu ấy dạy dỗ Hư Hầu như vậy, đừng nói mày, chỉ sợ đại ca cũng...”
“Tao làm sao?” Thích Mộ Dương lạnh mặt nhìn về phía người vừa nói chuyện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người kia tự biết mình nhỡ miệng, vội làm tư thế xin tha, ngượng ngùng không dám nói tiếp.
“Đm…” Trong lòng Thích Mộ Dương càng buồn bực, một chân đá bay một viên đá trên đường, một mình nhanh chóng đi về phía phòng học.
Mấy người còn lại hai mặt nhìn nhau, sau một lúc lâu có người nhỏ giọng nói: “Sao đại ca lại tức giận?”
“Còn không phải tại chúng mày lắm miệng.” Gian Thần tức giận nói một câu, sau đó nhanh chóng đuổi theo.
Hai người họ vừa đi, bầu không khí giữa mấy người còn lại cũng không sôi nổi như trước nữa, cùng nhau quay về chỗ vừa nãy ăn cơm. Tên mập vừa cầm đũa lên thì lập tức vỗ đùi: “Tao biết vì sao đại ca tức giận rồi!”
“Vì sao?” Có người lập tức hỏi.
Tên mập cười đắc ý: “Chắc là đại ca thích Chử Tình, vốn nghĩ có thể anh hùng cứu mỹ nhân, để lại ấn tượng tốt cho cậu ấy, ai biết cậu ấy còn đánh nhau giỏi hơn mình, không thể nở mày nở mặt trước mặt người mình thích nên lúc này mới không vui.”
“Không thể nào, đại ca nghe lời mẹ nhất, mẹ đại ca không cho phép cậu ấy yêu đương ở cấp ba.” Có người nghi ngờ nói.
Tên mập ‘hừ’ một tiếng: “Lúc tình yêu đến còn có thể nhịn được hả? Trần Tú mày hiểu đại ca nhất, mày nói xem đại ca đối xử với Chử Tình rất đặc biệt, có phải không?”
Người bị cậu ta gọi tên là nam sinh trắng trẻo ban nãy nói chuyện đầu tiên - người đã học cùng lớp với Thích Mộ Dương từ cấp hai, cũng coi như là người hiểu Thích Mộ Dương nhất trong đám bọn họ.
Trần Tú vừa bị gọi tên thì tất cả mọi người lập tức yên tĩnh. Cậu ta đẩy đẩy mắt kính, im lặng suy ngẫm một lát rồi mở miệng: “Đại ca đối xử với Chử Tình thực sự rất đặc biệt, nhưng mà…”
Nhưng mà cái gì đã không quan trọng. Mấy bạn nhỏ không có đầu óc đã nhận định Thích Mộ Dương thích Chử Tình, câu nói kế tiếp của cậu ta không ai nghe hết.
Bên này Gian Thần chạy chậm suốt một đường, cuối cùng, đến trước cửa siêu thị thì đuổi kịp Thích Mộ Dương, cậu ta thở phì phò hỏi: “Đại ca, có phải đại ca không vui vì lời nói lung tung của họ không? Em nói đại ca đừng để ý, tụi nó thì biết cái gì chứ, đại ca là người đánh nhau giỏi nhất trong tất cả các trường cấp ba của thành phố A, sao có thể đánh không thắng một con nhóc?!”
“Tao không vì chuyện này.” Thích Mộ Dương không kiên nhẫn nói.
Gian Thần sửng sốt: “Vậy thì vì sao?”
“Mấy chiêu cậu ta vừa dùng giống với lúc nhỏ tao từng thấy khi mẹ đánh một tên chặn đường cướp bóc.” Thích Mộ Dương nhắc đến việc này, tức giận đến mức lửa giận như toát ra từ từng cái lỗ chân lông một: “Lúc đó tao rất muốn học nhưng mẹ không dạy tao chút nào, nói bà rất bận, không có thời gian rảnh, giờ xem ra không phải không rảnh, chỉ là người muốn dạy không phải tao.”
Gian Thần há miệng thở dốc, ngoại trừ đồng tình với cậu ta thì thật sự là một câu cũng không nói ra được. Đừng nhìn đại ca nhà cậu ở trường vô cùng phóng túng buông thả, tính tình giống củi khô có chút lửa là cháy, nhưng ở nhà thật sự là con ngoan mẫu mực, yêu nhất là mẹ.
Kết quả giờ phát hiện mẹ không những có con gái ngoài giá thú, còn đối xử cực kỳ tốt với con riêng, e rằng tâm trạng cậu ta muốn bùng nổ rồi.
“Thôi bỏ đi, càng nghĩ càng phiền, không nghĩ nữa.” Thích Mộ Dương tùy hứng vò đầu mình, tóc gà tây đủ mọi màu sắc trong nháy mắt biến thành ổ gà. “Đi, tao đãi mày uống nước.”
“Đại ca muôn năm!” Gian Thần lập tức tung tăng theo cậu ta vào siêu thị.
Thích Mộ Dương đi vào lập tức lấy túi nilon từ chỗ nhân viên thu ngân, sau đó mở tủ lạnh ra lấy nước cho vào túi.
Gian Thần nhìn cậu ta lấy nhiều như vậy, biết cậu ta mua cho mấy anh em khác, lập tức cảm động không thôi. Đại ca nhà mình tuy tính tình hơi nóng nảy nhưng rất nghĩa khí và hào phóng, dù vừa bị bọn họ chọc tức nhưng cũng không quên phần của bọn họ.
Mặt trời sau mười hai giờ trưa là có hại nhất, mặt đất giống như vừa bị nướng, nếu lúc này có thể uống một ngụm nước lạnh, cảm nhận cái lạnh từ miệng lưỡi đến yết hầu, sau đó kích thích một đường đến dạ dày là việc cực kỳ vui sướng.
Chử Tình ngủ dậy rồi đến lớp, lúc đi qua siêu thị nhìn vào trong một cái, lại nghĩ đến số tiền mình có thể dùng chỉ có bằng đó, cắn chặt răng không bước vào mà đi thẳng đến lớp.
Hôm nay là ngày học đầu tiên từ khi khai giảng học kỳ mới, buổi sáng tất cả thầy cô đều đi họp nên cả buổi đều là tự học, buổi chiều mới bắt đầu học theo thời khoá biểu chính thức.
Giờ vẫn là thời gian nghỉ trưa, cách tiết học đầu tiên còn hơn mười phút. Lúc Chử Tình vào lớp, phần lớn học sinh đều đã đến đông đủ, trong lớp ầm ĩ như cái chợ bán đồ ăn. Thích Vị Thần yên tĩnh ngồi trong đó, khiến bất cứ ai hễ liếc mắt nhìn qua đều phải chú ý tới cậu.
Có lẽ bởi vì khí chất của cậu quá mạnh mẽ nên vị trí bên cạnh cậu đến giờ vẫn không có ai ngồi, cũng không có ai đến gần nói chuyện phiếm với cậu. Rõ ràng ở trong cùng một phòng học, nhưng cậu lại giống như tự mang theo một tầng ngăn cách, quả thực không hợp với những người khác… Đúng là tác phong thường ngày của cậu.
Chử Tình nhớ lại thái độ không quan tâm bất cứ ai trong lớp của cậu lúc trước, không khỏi ‘hừ’ một tiếng. Nhưng vào đúng lúc này, Thích Vị Thần lại nhìn về phía cô. Cô bất ngờ chạm mắt với cậu, nhìn trộm bị bắt tại chỗ, Chử Tình xấu hổ ‘khụ’ một tiếng, nhanh chóng trực tiếp đi qua cậu, chạy đến bàn cuối cùng, nói với Thích Mộ Dương đang ngồi bên ngoài: “Nhường đường chút!”
Lúc này không thể không nhắc đến việc phân bổ chỗ ngồi trong lớp. Chỗ ngồi trong lớp gồm bốn dãy, bảy hàng, bàn học giữa các dãy được đặt song song, các dãy bàn cách nhau một lối đi. Nếu gọi dãy bàn gần cửa lớp và cửa sổ là dãy một thì chỗ Chử Tình ngồi là hàng cuối cùng của dãy bốn, hay còn gọi là góc tường.
Đối với kẻ học dốt mà nói, đây là chỗ ngồi tốt, bên ngoài là tường, không cần lo bị thầy cô hay giám thị tập kích, bên cạnh còn có bạn cùng bàn làm lá chắn thiên nhiên, muốn làm gì thì làm, điểm duy nhất không tiện là mỗi lần ra vào đều phải nhờ bạn cùng bàn nhường đường.
Buổi sáng vì việc tranh chỗ ngồi mà cãi nhau xích mích không thoải mái, Chử Tình đã chuẩn bị tốt tư tưởng đánh Nhóc Gà Tây đến khóc mới vào chỗ ngồi. Nào ngờ Thích Mộ Dương chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô một cái, sau đó lạnh mặt nhường đường. Chử Tình khẽ dừng lại, sao cô luôn cảm thấy trong ánh mắt cậu ta nhìn mình hình như tràn ngập… sự ghen tị?
Cô khó hiểu ngồi vào chỗ của mình, vừa ngồi xuống thì đám anh em của Thích Mộ Dương đến. Thấy bọn họ, Gian Thần ngồi dãy bên cạnh, cách Thích Mộ Dương một lối đi lập tức tiếp đón bọn họ: “Nhanh đến đây, đại ca mua đồ uống cho tụi bay!”
“Hú! Cảm ơn đại ca!”
“Cảm ơn đại ca!”
Cả đám mồm năm miệng mười chạy vào, chợ bán đồ ăn vốn đã không yên tĩnh càng thêm náo nhiệt.
Chử Tình vừa nhịn đau từ bỏ đồ uống vì bần cùng, lại nhìn thấy