Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà

Chương 114


trước sau


22/01/2023 (Mùng 1 tháng 1 năm Quý Mão)

Edit: Nhật Nhật

Đầu xuân năm mới chúc cả nhà sức khỏe dồi dào, vạn sự như ý. Mở bát bằng đôi ba chương truyện bị om, hi vọng năm mới tôi sẽ chăm ra chương hơn :))))))))))))

...

Chương 221

Nửa tiếng sau, sáu người chia ra hành động mới tập hợp lại.

Trong lòng Bạch Lê ôm một con hồ ly trắng như tuyết, sau khi bắt được cậu lập tức cho nó ăn bánh thuần hóa, giờ đã là thú cưng của cậu rồi. Một người một thú ở chung rất hài hòa, cái đuôi xù bông của hồ ly linh hoạt quấn lên cổ tay Bạch Lê, cảm giác rất tốt.

Hai tay Văn Tinh Diệu thì xách theo hai con thỏ, bọn nó cũng màu trắng, nhưng trên lưng lại có hai mảng lông màu đen đối xứng, nếu đặt chúng nó sát cạnh nhau, thì hai mảng lông đó sẽ ghép thành một hình trái tim hoàn chỉnh.

Trong "Cuộc thi giành lạc đà", ba thí sinh tung hết chiêu thức mình có ra, cuối cùng [Xới cho tôi bát cơm] nhỉnh hơn một chút, giành được quyền sở hữu alpaca.

Anh ta còn nhịn giỏi hơn Bạch Lê, cho đến giờ vẫn không thu nhận một con thú cưng nào, người khác có hỏi thì cũng chỉ nói là tùy duyên. Nhưng không ai ngờ được, anh ta lại đi thích một con lạc đà alpaca ngốc nghếch, thỉnh thoảng còn bày ra vẻ mặt khinh bỉ cả thế giới, thực sự là trái ngược với hình tượng đại thần game của anh ta.

Nhưng chơi game mà, vui là được.

Khương Hoài Bích không càm lòng vuốt mớ lông xoăn trên đỉnh đầu lạc đà một cái, quay sang đuổi theo hươu sao. Con hươu sao này không góp mặt trong đội ngũ hoan nghênh ban nãy, mà do Khương Hoài Bích ngẫu nhiên phát hiện ra nó ở trong bụi cỏ, lúc đó cô chỉ thấy như có ánh sáng lóe lên, đập vào mắt mình, quay sang nhìn thì phát hiện, tia sáng đó không phải cái gì khác mà chính là sừng của hươu sao.

Cặp sừng của nó trong suốt từ đầu đến cuối, dưới ánh mặt trời phản xạ thành nhưng tia sáng long lanh, đẹp đẽ tinh xảo y như tinh thể băng.

Vì thế, Khương Hoài Bích rất nhanh đã thay lòng đổi dạ, coi hươu sao với cặp sừng trong suốt này thành mục tiêu đầu tiên của mình.

Cuối cùng, cô thành công bắt được hươu sao, cùng thành công thuần hóa nó, có thú cưỡi √.

[Vảy Xám] cũng dễ dàng bắt được con nhím nhỏ kia, ngay cả bánh thuần hóa cũng không cần dùng đã thu phục được nó. Sau đó y đặt nhím nhỏ ngồi lên đầu của heo rừng [Đầu Sắt], thấy một lớn một nhỏ ở chung hòa thuận, y lại càng vui vẻ.

[Mi có gan không] không giành được quyền sở hữu alpaca, cân nhắc đến việc mình đã có thú cưng rồi, trong lòng vẫn thấy vui thay cho bạn mình. Y tìm một vòng xung quanh, phát hiện mình không có hứng thú gì với những động vật nhỏ khác nên quyết định hóa thân thành thợ săn không có tình cảm, bắt hai con sóc, một con nai con, một con thỏ cùng một con hồ ly đỏ thì quay về điểm hẹn tập hợp.

Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, y bình thản nói: "Không phải có khán giả muốn mua thú cưng sao, muốn thì nói với tôi, nếu không trước khi quay về tôi sẽ thả chúng nó đi."

Trên hòn đảo nhỏ này có tới gần 20 loài động vật, mỗi con đều có nét đặc sắc riêng của mình, tổng thể mà nói đều khá đẹp, không giống động vật nhỏ ở ngoài thôn, đốm cùng hoa văn trên người đều mọc lung tung tùy tiện, có lúc hoa văn mọc ở chỗ không nên mọc, nhìn có thể nói là cay hết cả mắt.

Nghe [Mi có gan không] nói, Văn Tinh Diệu cũng giơ hai con thỏ trong tay lên bảo, bọn nó cũng là để bán.

Khán giả sao có thể từ chối cho được, bọn họ còn ước có thêm mấy con nữa đây này. Trải qua quá trình tranh giá kịch liệt, bảy con động vật nhỏ đều bị bán ra, vì không phải loài đặc biệt hiếm lạ gì, cho nên giá cả bình quân chỉ nằm trong khoảng 70 vàng.

Trong đó đắt nhất, phải kể đến đôi thỏ trong tay Văn Tinh Diệu, chúng nó được bán ra với giá 100 vàng, xem xét nguyên nhân thì chính là vì hoa văn trên lưng chúng nó.


Người mua là một cặp đôi, hai người coi đôi thỏ này là "Tín vật đính ước" của mình, quyết định mỗi người thuần hóa một con, sau này chỉ cần nhìn thấy thỏ là có thể nghĩ đến nửa kia của mình, trong lòng ngọt như đường.

Lần này, khán giả trong phòng phát sóng không phải người dân "Thôn Nấm" cũng không đấu giá.

"Hay lắm, tui vật vã mãi mới nhìn quen cặp đôi Lê Lê và anh đại [Yêu Tinh], giờ lại thêm một đôi nữa nhảy ra show tình cảm! Cái quần què gì vậy, người dân Thôn Nấm bây giờ đều được hoa đào chiếu mạng à? ?"

"Độc thân 30 năm xin hỏi một câu, Mị có thể cọ số đào hoa của mấy người một cái không?"

"Thỏ thỏ: Yêm cũng không ngờ mình còn có công dụng này? Nếu hai người bất hạnh chia tay, xin đừng đem thỏ thỏ vô tội ra để khai đao nha QAQ."

"... Cứ có cảm giác đi lộn vô phòng phát sóng về chủ đề tình yêu."

"Thôi được rồi, đừng nói gì nữa cả, động vật nhỏ bắt xong rồi, nên khởi hành quay về đi chứ nhỉ? Với cả, đột nhiên nhớ ra, Lê Lê với anh đại [Yêu Tinh] đã chụp ảnh mặc đồ đôi chưa?"

Vừa có người hỏi thế, khu bình luận lại biến hành một biển tiếng cười, khán giả vừa "Ha ha ha ha" vừa liều mạng cua Bạch Lê và Văn Tinh Diệu vào, nhất định bắt bọn họ cho mình một câu trả lời, xong mới đồng ý cho bọn họ rời khỏi đảo.

"Chụp rồi, mọi người đừng hỏi nữa." Tâm lý của Bạch Lê suýt chút nữa đã bị đám khán giả mặt dày hóng hớt này đánh vỡ, cậu thuận miệng lấp liếm mấy câu cho qua, cuối cùng cùng đồng ý, sau khi trở về sẽ lên Xingbo đăng một tấm hình chụp chung của hai người...

Bên ngoài Văn Tinh Diệu nhìn vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng thực ra đang hồi hộp muốn chết, đám khán giả này đúng là trợ thủ số một Đế quốc mà, dáng vẻ ship CP này của họ quả thực quá tuyệt vời!

Thuyền đánh cá cuối cùng cũng rời khỏi đảo nhỏ, [Vảy Xám] cũng ngồi trên lưng heo dẹp đi theo sau thuyền. Nhưng mà khác với lúc mới đến, y có thêm một thú cưng nhỏ làm bạn, trên đường về luôn cùng nhím con chơi trò đấu mắt.

Trong lúc đi ngược về, căn cứ nguyên tắc không lãng phí bất cứ cơ hội nào, Bạch Lê trước sau dùng hết năm tấm lưới đánh cá cao cấp, lần lượt bắt được cá đỏ dạ, cá chình, cá chim trắng, cá tuyết cùng vài loại san hô màu sắc sặc sỡ trong mẻ lưới cuối cùng.

Lúc lưới đánh cá được kéo lên, không ai ngờ bên trong đầy những san hô, nhìn vẻ ngoài đủ loại màu sắc của chúng nó, mấy người nhìn nhau một cái, đều có thể thấy được sự yêu thích trong mắt đối phương, vì vậy đám san hô này rất nhanh đã có nơi có chốn. Vừa đúng có sáu cây, mỗi người một cây.

Người thất vọng nhiều nhất dối với kết quả phân phối này phải kể đến người dân "Thôn Nấm" đang theo dõi livestream, bọn họ còn tưởng có thể đấu giá thêm một lần nữa đây, cho dù là trong game, đây cũng coi như một loại vật phẩm hiếm thấy, nếu để trong nhà làm trang trí, có cảm giác giá trị căn nhà sẽ được nâng lên một tầm cao mới.

Cảm thấy khán giả mất mát, không cam lòng, Khương Hoài Bích nâng cây san hô trắng của mình, cười an ủi: "Mọi người đừng nản chí, có cơ hội tự mình ra biển, nói không chừng mọi người còn có thể tự tay vớt một cây san hô thật đẹp về ý!"

"Đúng rồi, đúng rồi, quảng cáo tí, sau này em dự định cứ cách ba ngày sẽ ra biển một chuyến, đến lúc đó sẽ ngẫu nhiên mở bán vé lên thuyền, thời gian không cố định, số lượng không biết chắc, mọi người nhất định phải chú ý theo dõi thông tin vé nha ~"

Nghe được nửa câu đầu, người dân "Thôn Nâm" chỉ cảm thấy thế giới của mình chậm rãi sáng lên, nhưng đến nửa câu sau, thế giới lại tắt "Bụp" một cái, đen thùi như cũ, trong đầu là một loạt dấu chấm than cùng chấm hỏi to bự. Cái gì mà thời gian không cố định, số lượng không biết chắc? Không có sắp xếp cụ thể, bọn họ biết chú ý thế nào, bọn họ khổ quá mà...

Nhưng mà, dù điều kiện có gian khổ, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cơ hội được lên thuyền, cùng lắm thì chờ em gái [Hoài Bích] quay về, họ lại đi tìm cô nàng tạo quan hệ thôi!

Thuyền dần cập bến, những người chơi đợi trên bờ đã lâu hoan hô rầm trời.

"Oa, mấy người Lê Lê quay về rồi, không uổng công tôi chờ ở đây từ sớm!"

"Bạch tuộc lớn, động vật nhỏ, còn có các loại cá biển nữa, mang ra hết đi!"

"Các anh em, tôi xem sách sưu tập rồi, tuy những thứ chưa thu thập được đều là hình bóng, nhưng hỏa nhãn kim tinh của tôi đã nhìn ra, cá mấy người Lê Lê bắt được đều có trong sách sưu tập đấy, anh em còn chờ gì nữa, mua chúng nó đi!"

"Không hiểu sao chỉ xem người ta ra khơi một buổi chiều, tôi đã không còn lòng dạ đâu mà trồng trọt nữa, giờ tôi chỉ muốn biết, vé thuyền ra biển lần tới của em gái [Hoài Bích] bao giờ thì mở bán..."

"Ha ha! Mấy ông quên mất là còn có anh bạn nhỏ [Vảy Xám] à, heo của cậu ta chắc cũng phải chở được hai ba người đấy nhỉ? Không mua được vé tàu của em gái [Hoài Bích], chúng ta có thể đi tìm cậu ta mà."

"Uây, sao trên bờ đông người dữ vậy?" Khương Hoài Bích nhìn xuống, quay lại nói đùa với mấy người khác, "Đừng nói là thấy chúng ta thắng lợi trở về, muốn đến Đánh cướp nhé?"

Cô chỉ nói đùa thế cho vui thôi, không ngờ lại thành tiên tri trước. Mấy người chơi này đúng là đến để Đánh cướp, chẳng qua là cầm ví tiền trong tay, đến ép bán.

Năm loại cá biển, ngoài trừ một ít mấy người bọn họ giữ lại thì đều bị những người chơi khác xúm lại mua sạch sành sanh, ngay cả con cá chỉ bé bằng cái ngón út cũng không buông tha.

Mua cá xong, mọi người tự giác nhường lại chỗ trống cho mấy người chơi lúc trước đấu giá thành công trong livestream, ở bên cạnh theo dõi "Lễ bàn giao".

Cặp đôi mua được hai con thỏ nhận được sự chú ý không nhỏ, thậm chí có người chơi trong đám đông còn hô lớn, nói đằng trai nhất định không được phụ lòng đằng gái, nếu không mấy người bên "Nhà ngoại" bọn họ sẽ tìm hắn tính sổ. Người chơi nam kia vội vàng làm một động tác xin tha, tỏ vẻ mình nhất định sẽ đối xử thật tốt với người yêu, tương lại kết hôn sẽ mời cả thôn đến uống rượu mừng.

"Ha ha ha, người anh em được đấy, vậy bọn này sẽ chờ cậu mời cỗ!"

"Hề hề, tiệc cưới 5 nghìn khác mời, này hoành tráng đấy! Thôn chúng ta còn có Lê Lê với anh đại [Yêu Tinh] nữa, kết thôn thật thì đúng là có nở mày nở mặt ~"

"Người anh em, bọn tui chỉ muốn hỏi ông một câu thôi, ông làm thế nào mà lừa được con gái nhà người ta vậy?" Còn có người trong lòng rục rịch, khát vọng mùa xuân của mình cũng đến.

Bạch Lê thấy mọi người trò chuyện rôm rả với nhau, trong lòng lại có ý tưởng mới, cậu có thể tổ chức hoạt động trong game để kỷ niệm các ngày lễ, lễ tình nhân, thất tịch gì gì đó, có cảm giác sẽ khiến đám người chơi này vui vẻ kêu gào đây.

Nhưng mà việc này không vội, chuyện cậu cần làm trong tháng này từ hiện thực đến trong game đều còn rất nhiều, chờ khi nào cậu có thời gian mới cẩn thận thiết kế vậy.

"Bạch tuộc bạch tuộc bạch tuộc, bạch tuộc lớn của tôi ~" Người chơi nam có nick là [Một nhớ nghiêng thành] đang dính lên phần da trơn tuồn tuột của bạch tuộc lớn, hai tay còn không ngừng vuốt ve, vẻ mặt mê say.

Sờ vuốt chán chê rồi, người này bắt đầu lấy "Bánh thuần hóa" ra, đút lần lượt từng cái vào trong miệng bạch tuộc lớn. Theo số lượng bánh thuần hóa được cho ăn, thái độ của bạch tuộc lớn với đối phương cũng tốt lên trông thấy. Sự thực chứng mình, chỉ cần có đủ "Bánh thuần hóa", không cần biết là loại động vật gì, cuối cùng đều sẽ thuần hóa thành công.

Sau khi nhận được thông báo hệ thống, nói bạch tuộc lớn đã trở thành thú cưng của mình xong, [Một nhớ nghiêng thành] "Áu" một tiếng, nhào về phía đầu bạch tuộc lớn, sau đó... Y bị hai cái rìu nhỏ cắm trên đỉnh đầu nó hất trở xuống đất, hoang mang bối rối không thôi.

Hai cái rìu này, xuất hiện hồi nào vậy, ban nãy rõ ràng nhìn không thấy mà! Lúc livestream trên biển, Lê Lê và anh đại [Yêu Tinh] đúng là có "Hỏi thăm" đỉnh đầu bạch tuộc lớn, nhưng mà lúc bắt được nó lên thuyền, họ đã lấy rìu và dao phay về rồi, bây giờ nhận nó là thú cưng, rìu lại tự động mọc ra à?

Cái con bá chủ biển khỏi này, không nói võ đức gì cả!

[Một nhớ nghiêng thành] ngây đơ ra nhìn hai cái rìu dài bằng cánh tay, mọc hai bên trái phải cực cân xứng trên đỉnh đầu bạch tuộc lớn, mãi vẫn không phản ứng lại được.

Mà động tĩnh bên chỗ y cũng rất nhanh thu hút sự chú ý của những người khác, họ nghe tiếng nhìn sang, quả nhiên bị hai cái rìu nhỏ kia chọc thẳng vào mắt, bèn nghi hoặc lên tiếng hỏi.

"Đây là cái gì? Phiên bản mini của rìu vàng à, sao chúng nó lại nằm trên đỉnh đầu bạch tuộc lớn thế, là cậu em tự cắm lên hả? Cậu làm thế này... Có hiềm nghi là ngược đãi thú cưng đấy! "

[Một nhớ nghiêng thành]: "Không phải tôi, tôi không có, đừng có nói lung tung! Tôi thu phục bạch tuộc lớn xong còn chưa kịp động vào người nó đây, là tự nó mọc ra đó, tôi cũng hoang mang lắm chứ, không biết này là dư nào, Lê Lê, cậu có biết tại sao không?"


Lê Lê đúng là có biết thật, cậu bình tĩnh đáp: "Đừng hoảng hốt, cái này là tay vịn nó mọc ra cho anh dùng, dù sao người bạch tuộc cũng trơn trượt, không có chỗ bám rất dễ rơi xuống biển."

[Một nhớ nghiêng thành]: "Oắt? ?"

Người chơi vây xem: "... Có chuyện tốt như thế nữa á? ?"

_______________________

Cá dạ đỏ (Cá lù đù vàng)

Cá chình

Cá chim trắng

Cá tuyết

---o0o---




Chương 222

Cuối cùng, [Một nhớ nghiêng thành] chấp nhận lời giải thích của Bạch Lê, ở trước mặt mọi người, dẫn theo bạch tuộc lớn nhảy xuống biển.

Đầu bạch tuộc lớn vốn căng tròn như một cái bóng đèn, nhưng có lẽ để phù hợp cho chủ nhân mình cưỡi lên, đỉnh đầu nó hơi lõm xuống một tí, vị trí nằm ngay phía sau chỗ hai cái rìu nhỏ kia.

[Một nhớ nghiêng thành] cẩm thận ngồi vào chỗ lõm đó, mông hơi đè xuống, cảm nhận sự đàn hồi mềm mại ở bên dưới truyền đến, y mỉm cười, nắm hai tay cầm phía trước, ra lệnh "Tiến lên" cho bạch tuộc lớn.

Tất cả các xúc tua xủa bạch tuộc lớn lúc này lập tức múa may loạn xa, ở trên mặt biển hết rẽ trái lại rẽ phải, làm mặt biển xung quanh nổi bọt trắng xóa, chỉ có chỗ [Một nhớ nghiêng thành] ngồi trên đỉnh đầu nó là tương đối an toàn.

Sở dĩ nói "Tương đối an toàn" là vì thỉnh thoảng vẫn sẽ có chút bọt nước bắt lên người y. Mà như không ít người chơi đã nói, chỉ cần có thể cho họ tự do đi lại trên biển, người dính tí nước thì đã , làm sao? Vì thế, cho dù tóc tai [Một nhớ nghiêng thành] bị nước biển làm ướt nhẹp y vẫn cười một cách đầy sung sướng tự hào.

Người chơi trên bờ nhìn cảnh này mà trong lòng chua xót không thôi, bọn họ chỉ có thể âm thầm tự an ủi bản thân, con bạch tuộc lớn này chỉ có thể chở được một người thôi, sau này bọn họ nhất định sẽ bắt được một con có thể chở được nhiều người

một lúc.

Đến lúc đó, dẫn theo một đám người kêu "À ú" lượn qua lượn lại trên biển, chất chơi khỏi phải nói.

Cưỡi bạch tuộc lớn phi phăm phăm trên biển độ năm phút đồng hồ, [Một nhớ nghiêng thành] mới quay về bờ. Vừa xuống khỏi người bạch tuộc lớn, y đã không kìm được bắt đầu chia sẻ cảm giác của mình khi ngồi trên người bạch tuộc.

"Chỗ lõm ở giữa ngồi êm lắm, nhưng để chân thì hơi chật một chút, không nhúc nhích được. Hai cái rìu kia, ặc... Tay cầm, rất chắc chắn. Tôi để ý, lúc mình nắm vào đó, bạch tuộc lớn không có chút cảm giác nào cả, hoàn toàn không bị đau, vậy là tôi an tâm rồi. Tốc độ bơi của nó nhanh lắm, lại không thấy xóc nảy tí gì, nói chung, bỏ 666 vàng ra mua nó thực sự rất có lời!"

"Được rồi, được rồi, biết tên nhãi nhà ông số may mua được nó, đừng có ở trước mặt bọn này mà khoe khoang nữa, có được không?" Có người chơi thân quen với [Một nhớ nghiêng thành] đi tới bá cổ y, nịnh nọt thương lượng, "Người anh em, không thì ông cho tôi mượn bạch tuộc lớn cưỡi thử một phát đi? Tôi không cưỡi lâu đâu, chỉ năm phút thôi có được không, thèm chết tôi rồi!"

[Một nhớ nghiêng thành] nghĩ một chút rồi đồng ý. Nhưng mà cơ hội như vậy chỉ dành cho người đầu tiên mở lời thôi, sau đó ai mà muốn cưỡi bạch tuộc lớn đi dạo một vòng thì y phải thu phí. Y là người làm ăn đàng hoàng, chỉ cần bỏ tiền ra, cái gì cũng dễ thương lượng ~

Về phần y dùng tiền lời thế nào ấy hả... Đi chợ chiều mua một ít thức ăn vặt dành cho thú cưng do người chơi tự chế là một lựa chọn rất tốt.

Bạch tuộc trưởng thành rồi, phải tự thân vận động, tay làm hàm nhai thôi!

Mấy người Bạch Lê không biết đã lặng lẽ rời đi từ bao giờ, trong lúc [Một nhớ nghiêng thành] kinh doanh dịch vụ cho thuê bạch tuộc, làm ăn vô cùng phát đạt thì họ đều đã về đến nhà mình, sửa sang lại đồ đạc vật phẩm một chút rồi đều logout nghỉ ngơi.

Bạch Lê logout xong, vừa mở cửa đi ra ngoài đã đối diện với ánh mắt đầy ai oán của anh trai trong hình hài trẻ con.

"Anh cũng muốn có thuyền, anh cũng muốn ra biển." Chúc Mặc Lăng phồng má, phụng phịu nói.

Thời gian một buổi trưa thêm phân nửa buổi tối, anh ta đều dành để xem Bạch Lê và Văn Tinh Diệu livestream ra khơi, vừa bất mãn chuyện Văn Tinh Diệu nhân lúc không ai chú ý, "Táy máy tay chân" với em trai, trong lòng lại vừa trông ngóng với việc ra biển thám hiểm.

Đàn ông con trai, làm gì có ai không có giấc mộng ra khơi khám phá?

Nhưng mà, thôn bọn họ mới thành lập được có một tháng, đến giờ người trong thôn vẫn còn đang đánh vật với nhiệm vụ "Nhà ở của trưởng thôn", cũng chưa nghe ai nói có thể thông qua nhiệm vụ này nhận được bản vẽ thuyền đánh cá cả. Vì thế, muốn dựa vào nỗ lực của mình để ra biển là một chuyện vô cùng khó khăn, tuy cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng Chúc Mặc Lăng vẫn lựa chọn ra ngoài cầu cứu.

Em trai anh ta chính là người thiết kế "Vùng đất điền viên" nha!

Sau đó người thiết kế lạnh lùng vô tình từ chối yêu cầu của anh trai ruột nhà mình.

"Không được đâu, vì sự công bằng trong game, sao em có thể cho anh đi cửa sau được?" Bạch Lê lắc đầu.

Chúc Mặc Lăng có chút không cam lòng, tiếp tục hỏi: "Vậy, bản vẽ thuyền đánh cá của streamer kia lấy được ở đâu vậy, nếu làm nhiệm vụ là nhận được, vậy anh sẽ cố gắng phấn đấu, như vậy là được đúng không?"

Nói tóm lại, anh ta nhất định muốn có một chiếc thuyền riêng cho mình!

Câu hỏi này thành công khiến Bạch Lê không biết nên trả lời sao cho phải, cậu ngẩng đầu nghĩ một lúc, mới nhớ ra lai lịch của bản vẽ, sau đó ngượng ngùng nói: "Tháng trước không phải em cần chọn streamer cho các thôn đó sao? Mấy người [Hoài Bích] đều đến giúp một tay, bọn em bận đến hơn nửa đêm mới xong việc, để cảm ơn bọn họ đã giúp, em bèn gửi cho mỗi người một gói quà tặng, bản vẽ này là mở được trong gói quà."

Nói đến chuyện này, Chúc Mặc Lăng cũng nhớ ra, hình như hai người Hồ Nhất và Hồ Nhị cũng nhận được gói quà như vậy, tiếc là gói quà được cài đặt mặc định theo nick của hai người bọn họ, mà Hồ Nhất và Hồ Nhị lại nổi tiếng là tay thôi, chẳng mở được thứ gì tốt trong gói quà cả.

Kết quả, bây giờ em trai lại nói, bản vẽ thuyền đánh cá không ai có kia lại là mở được trong gói quà, anh ta nghĩ thế nào cũng thấy mình thiệt to, tuy lúc đó anh ta vẫn đang trong hình dạng hồ ly nhỏ màu đen, nhưng nói gì thì nói, anh ta cũng coi như ở cùng họ suốt thời gian làm việc mà?

Vì sao mọi người đều có, chỉ có anh ta là không!

Không cần Chúc Mặc Lăng nói lời này ra miệng, Bạch Lê đã đọc được tất cả trong ánh mắt tràn đầy ai oán của anh ta. Cái này ai mà nghĩ được chứ, lúc đó cậu cũng đâu biết đối phương là anh trai ruột của mình đâu, cậu chỉ nghĩ Chúc Mặc Lăng là một nhóc con cần người chăm sóc thôi, đi tặng gói quà cho anh ta làm gì.

Giờ thì hay rồi, người nào đó chủ động tới tận cửa để đòi luôn.

Nhưng mà nghĩ kỹ một chút, cho anh trai mình một gói quà tương tự hình như cũng không phải chuyện gì quá bất công, dù sao cũng là gói quà ngẫu nhiên, ai có thể đảm bảo bên trong sẽ mở được món gì chứ?


Nghĩ như vậy, Bạch Lê cũng không xoắn xuýt nhiều, mở miệng đồng ý, nói chờ lần tới vào game sẽ gửi gói quà bổ sung. Đạt được mục đích, Chúc Mặc Lăng cười tươi roi rói, còn hỏi hai người có muốn xuống nhà ăn khuya không.

Anh ta hồn nhiên không biết, lúc ra quyết định này, Bạch Lê còn định lên giá một vật phẩm mới trong khu mua sắm: Hộp ra khơi bất ngờ.

[Hộp ra khơi bất ngờ: 50 tinh tệ một hộp, ngẫu nhiên mở được các loại vật dụng đi biển, có 0.001% tỷ lệ mở được bản vẽ thuyền đánh cá.]

"Được ạ, em đúng là đang thấy hơi đoi đói, chúng ta đi nấu gì ăn đi." Bạch Lê nói xong, một tay dắt Văn Tinh Diệu, một tay dắt anh trai nhỏ, vui vẻ đi xuống dưới nhà.

Bữa khuya Văn Tinh Diệu nấu hôm nay là món mì, tham khảo theo cách làm "Mì" thời Trái Đất cổ, hắn "Đan" mì sợi mình cán thành tấm, sau đó chiên ngập dầu, chiên xong thì thấm hết dầu đi, cho vào hộp bảo quản cẩn thận, khi nào muốn ăn thì chỉ cần ngâm nước sôi là sợi mì sẽ mềm dai như cũ.

Chỉ có mỗi mì thôi thì không đủ, còn cố ý nấu nước hầm xương và nước sốt đặc biệt, rau xanh tươi mới, thêm thịt bò xắt mỏng xếp lớp bên trên, cộng cả lại mới cho ra bát mì hoàn chỉnh trước mặt mỗi người.

Vì vẫn còn sớm, cho nên Bạch Lê còn gọi cả Hồ Nhất và Hồ Nhị ở cách vách sang, năm người ăn hết một nồi mì lớn, hài lòng cảm thán đây mới gọi là cuộc sống mỹ mãn.

"Đúng rồi." Bạch Lê đột nhiên nói, "Chờ một thời gian nữa, em định quay về Sao Hi Vọng xem thử."

"Hả? Sao tự nhiên lại muốn về chỗ đấy, em bận tâm ai ở đó à?" Chúc Mặc lăng nhíu mày, không đồng ý ngay.

Anh ta không có ấn tượng tốt đẹp gì với hành tinh kia, trước kia em trai bị đưa tới đó, anh ta và Hồ Nhất, Hồ Nhị đều đi cùng, trên phi thuyền còn có rất nhiều gia đình khác vì nguyên nhân tương tự mà phải tới Sao Hi Vọng, bầu không khí trên phi thuyền tràn ngập bi thương. Bị bầu không khí như vậy bao trùm, khiến anh ta cảm thấy ngột ngạt, không tài nào thở nổi.

Hơn nữa, em trai còn mất tích ngay trên chính hành tinh đó, tuy bây giờ chính miệng em trai đã nói là do tự mình rời đi, nhưng trong lòng anh ta vẫn có chút mẫu thuẫn.

Bây giờ nghe em trai nói muốn quay về đó nhìn xem, phản ứng đầu tiên của anh ta chính là ngăn cản.

"Không phải tự nhiên, thực ra sau khi khôi phục ký ức, em đã có ý này rồi." Bạch Lê giải thích, "Tất cả mọi người ở đó, thực ra đều khiến em bận tâm..."

Sau đó, Bạch Lê kể lại sinh hoạt của những thú nhân bị lùi về kỳ con non trên Sao Hi Vọng mà bọn họ chưa biết.

Sau khi lùi về kỳ con non, thú nhân không mất đi trí khôn khi còn là con người giống như tất cả tất cả đã nghĩ, sự thông minh của bọn họ vượt xa động vật thông thường, thậm chí, sau khi sinh sống trên đó mấy năm, họ còn khôi phục lại được một chút ý thức của con người.

Nhưng loại nhận thức này, đối với thân nhân đã quen với dáng dấp con người của họ mà nói, rất dễ bị nhầm lẫn thành mối liên hệ huyết thống, hoặc do thiên tính gây ra. Bất kể họ có hành động thân thiết đến đâu cũng sẽ bị mọi người cho là do bắt chước, làm thói quen.

Khi đó, ngày nào Bạch Lê cũng có thể nghe thấy đám nhóc lông xù khác cằn nhằn, nói bọn họ sống thiệt là khó, ngay cả muốn nói với người nhà là mình chán món này rồi, muốn đổi sang ăn món khác cũng không được. Ai bảo bọn họ không thể nói chuyện chứ?

Mà tình huống của Bạch Lê thì lại đặc biệt hơn những con non này một chút. Sau khi ngơ ngơ ngác ngác độ một hai tháng, cậu đã ý thức được chuyện gì xảy ra với thân thể của mình, cũng đoán ra nơi mình đang ở. Sau đó, bắt đầu hành trình khám phá "Sao Hi Vọng".

Trong quá trình này, Bạch Lê kết bạn được với không ít kỳ con non khác, cùng bọn họ trò chuyện đơn giản. Có lẽ là do kỳ con non của cậu trông rất đáng yêu, Bạch Lê mặt dày cho rằng mình là đứa được tập thể cưng chiều nhất trong đám động vật lông xù này, dường như ai cũng thích ở cùng một chỗ với cậu.

Lại qua thêm một khoảng thời gian nữa, cậu quen được người lớn tuổi nhất trên "Sao Hi Vọng" ⸺⸺ Cụ Rùa.

Cụ Rùa có thể nói là một trong những thú nhân đến "Sao Hi Vọng" sớm nhất, những thú nhân cùng ông đến đây, sau khi lại lớn lên một lần nữa thì đều chết già, chỉ có mình ông, do hình thú có tuổi thỏ dài mà vẫn còn sống.

Lúc một hồ một rùa gặp nhau, Bạch Lê rất nhanh đã nhận ra cụ Rùa hoàn toàn khác với những thú nhân nhỏ khác, dường như ông hoàn toàn tỉnh táo.

Mà cụ Rùa thì lại nói với cậu một câu: "Người lão muốn chờ cuối cùng cũng xuất hiện."

Bạch Lê lúc đó: "?"

Chuyện xảy ra sau đó, Chúc Mặc Lăng và Văn Tinh Diệu đều đã nghe Bạch Lê nói qua. Dưới sụ chỉ dẫn của cụ Rùa, Bạch Lê trốn khỏi "Sao Hi Vọng", dùng chút sức mạnh ít ỏi còn sót lại trong người, tự biến mình thành một thiếu niên bình thường.

Thiếu niên dựa theo kế hoạch đã đặt ra trước đó mà làm, ý thức của bản thân thì lại vượt qua không gian thời gian, sống ở một thế giới khác hơn mấy trăm ngàn năm, chờ đến khi trở về, kiến thức cậu mang theo phải nói là vô cùng quý giá đối với Đế quốc và toàn bộ vũ trụ.

"Theo như lời cụ Rùa nói, ông ấy đã sống một mình trên hành tinh hơn trăm năm rồi, sau đó đột nhiên có một ngày, ông ấy có được năng lực dự đoán tương lai. Mà loại năng lực này lại cực kỳ yếu, mỗi lần dự đoán đều phải tiêu tốn rất nhiều thời gian chờ. Trong một trăm năm đó, ông ấy đã dự đoán một chuyện, không bao lâu nữa, người có thể cứu chữa chứng Đứt gãy gien sẽ tới Sao Hi Vọng, và gặp ông ấy vào một ngày không xa. Cụ Rùa đã tới nơi xuất hiện trong dự đoán của ông ấy chờ rất lâu, sau đó người đầu tiên ông ấy gặp được ở đó là em." Bạch Lê nói.

Thấy Văn Tinh Diệu và Chúc Mặc Lăng đều không nói tiếng nào, Bạch Lê tiếp tục nói: "Cho đến lúc này, những dự đoán của ông ấy quả thực đã ứng nghiệm, quan trọng nhất là, đối với chuyện Cứu chữa chứng đứt gãy gien, trong lòng em có vài ý tưởng, mà ý tưởng đó chỉ dựa vào sức một mình em thì không thể thực hiện được. cho nên em đính quay về một chuyến, nhìn xem có thể thay đổi hiện trạng của Sao Hi Vọng không."

Về phần thay đổi cái gì, thay đổi ra làm sao, rất cả đều đã được Bạch Lê liệt kê ở trong đầu.

Đều đã nói đến vậy rồi, Chúc Mặc Lăng đương nhiên sẽ không ngăn cản nữa, anh ra khàn giọng nói: "Bọn anh đi cùng em, em tính bao giờ sẽ xuất phát?"

Anh ra nói "Bọn anh" ở đây, là chỉ bản thân mình cùng Hồ Nhất, Hồ Nhị. Còn Văn Tinh Diệu có đi hay không, anh ta mặc kệ.

Sao Văn Tinh Diệu lại để chuyện đứt gánh giữa đường ở đây được, vội nhanh chóng bày tỏ quan điểm: "Tôi cũng đi với em, có việc gì cần cứ nói với tôi!"

Hắn có linh cảm, thay đổi Bạch Lê muốn làm có thể sẽ liên quan đến trò chơi và trồng trọt, thậm chí cậu cũng định trị liệu cho đám động vật lông xù... Ặc, là thú nhân trên "Sao Hi Vọng", phương pháp thì tham khảo quá trình chữa trị của hắn và Chúc Mặc Lăng.

Trong tình huống này, thân là bạn trai của Bạch Lê, làm sao hắn có thể vắng mặt được? Nếu như suy nghĩ của hắn là đúng, vậy thì càng không thể thiếu sự tham gia của hắn và các chiến sĩ trong quân đội.

Chứng đứt gãy gien, là kẻ thù chung của tất cả người dân Đế quốc.

Bạch Lê nói: "Khoảng chừng mười mấy ngày nữa là thân thể của anh sẽ hoàn toàn khôi phục, chờ anh khỏe lại rồi, chúng ta sẽ lên đường, thời gian xuất phát tạm thời định vào 20 tháng này đi."



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện